Thịnh Thế Kiều Y

Chương 100: Kinh hoảng nơi hậu hoa viên



Cố Thanh Vân thấy sắc mặt Cố Thanh Hoàn không khỏi giật nảy mình. Cô ta huých Cố Thanh Liên một cái, hai người liếc nhau, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

Mẹ ơi, chắc không phải đồ điên này lại phát bệnh chứ, lần mất mặt này bọn họ không gánh nổi đâu.

Cố Thanh Vân nhanh trí, nghiêng đầu nói nhỏ: "Lục muội, mẫu thân bảo muội đến vườn hoa ngắt một cành hoa mai về, muội mau đi đi."

Cố Thanh Hoàn cúi đầu không nói lời nào, tiếp tục giữ nguyên dáng vẻ đờ đẫn, giống như không nghe thấy gì cả.

Cố Thanh Vân dùng sức đẩy cô một cái, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi!"

Cố Thanh Hoàn đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Vân, sau đó không nói lời nào, xoay người rời đi.

Cố Thanh Vân đắc ý cười nói: "Kẻ ngu này đúng là phát bệnh thật rồi."

"Tam tỷ, đuổi người đi thế kia liệu có bị mẫu thân mắng không?" Cố Thanh Liên hơi lo sợ.

Cố Thanh Vân cười khẩy, "Để nó lên cơn điên trong đây rồi làm mất hết mặt mũi của Cố phủ mới bị mẫu thân mắng."

Trong vườn gió lạnh thổi qua, cơ thể Cố Thanh Hoàn run lên, cô mờ mịt ngẩng đầu, dường như không biết mình đang ở đâu.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thì ra mình đang đứng sau một tảng đá lớn, đối diện là bức tường cao màu xám.

"Tiểu thư!" Giọng Nguyệt nương mang theo vẻ lo lắng truyền đến từ phía sau.

"Sao ta lại ở chỗ này?" Cố Thanh Hoàn khó hiểu.

Nguyệt nương lo lắng nặng nề đáp: "Nô tỳ cũng không biết, vừa nãy tiểu thư hồn bay phách lạc đi ra khỏi phòng khách, nô tỳ gọi mấy tiếng, tiểu thư đều không để ý tới."

Cố Thanh Hoàn cố gắng đè nén tâm trạng của mình, thế nhưng giọng điệu vẫn run lẩy bẩy: "Nguyệt nương, ta nghe thấy có người nhắc đến y?"

"Ai cơ?" Nguyệt nương khó hiểu.

"Tô Tử Ngữ."

"À..." Nguyệt nương ngây người.

Nguyệt nương nhớ mang máng rằng, tiểu thư Tử Kỳ mới tám tuổi đã được đính hôn với Tam gia Tô Tử Ngữ của phủ Binh bộ Thượng thư. Hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng rất tốt.

Sau không biết tại sao, tiểu thư Tử Kỳ làm ầm lên, đòi hủy hôn, nghe nói là vì Tô Tam gia đã thích người khác.

Người mà Tô Tam gia thích không phải ai khác, chính là Bát tiểu thư Ân Đại Mi của phủ Anh Quốc công.

Phủ Tô Châu và Kinh thành cách nhau rất xa, trao đổi thư từ vô cùng bất tiện, Nhị nãi nãi vì chuyện của tiểu thư Tử Kỳ mà lo lắng suốt một thời gian.

Về sau lại có tin từ Kinh thành truyền đến, Tô Tam gia lắng cho thể diện của hai phủ nên hồi tâm chuyển ý. Hai phủ cho cử hành sáu lễ, tấm lòng si dại của tiểu thư Tử Kỳ cuối cùng cũng được vẹn toàn.

Sau đó, bà và Nhị nãi nãi cũng không nhận được thêm tin gì nữa.

Tiền gia gặp hỏa hoạn, Nhị nãi nãi qua đời, tiểu thư Tử Kỳ hoàn hồn sống lại. Bởi Thịnh gia bị giết, Tiền Phúc vào Kinh, ba tháng sau mới trở về, lén kể với bà rằng, chỉ mười ngày sau khi Tiền gia gặp hỏa hoạn, Tam gia phủ Binh bộ Thượng thư liền đính hôn với Bát tiểu thư phủ Anh Quốc công.

Bà và Tiền Phúc sợ tiểu thư nghe được đau lòng, không dám nói việc này ra, chỉ đành giấu giếm. Nào ngờ Kinh thành lớn như vậy, vậy mà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cuối cùng vẫn để tiểu thư nghe được tin về gã đàn ông phụ tình kia.

Nguyệt nương thở dài: "Tiểu thư xưa nay là người luôn nhìn thấu được mọi chuyện. Chuyện đã qua rồi, dù không muốn thì cũng đành thôi."

Đó là vì bà chưa từng yêu một người, cũng chưa từng hận một người.

Cố Thanh Hoàn cắn chặt răng. Từ thiên đường tới địa ngục, chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, làm sao bảo cô có thể nghĩ thoáng ra được, làm sao bảo cô có thể nhẹ nhàng cho qua được.

Tay xoa trước ngực, nhưng rồi vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn, Cố Thanh Hoàn biết, vết thương này một khi đã bị xé toang ra thì khó mà khép lại được nữa. Còn trước đây, chẳng qua là cô tự mê hoặc bản thân để quên đi mà thôi.

Cuối cùng bọn họ đã được ở bên nhau, tình chàng ý thiếp, tình thâm nghĩa trọng, khiến người ngoài phải ao ước. Sự lạnh giá, phẫn nộ và oán hận đồng loạt đâm thẳng vào trái tim cô.

Cố Thanh Hoàn siết hai tay thật chặt, lại từ từ buông ra.

Đã là nợ, thì cũng sẽ phải trả.

Cô đã từng nói, nợ tình cảm, vậy dùng tình cảm mà trả; nợ mạng người, vậy dùng mạng người trả.

Nhân quả luân hồi, báo ứng không tha ai bao giờ. Ông trời đã cho cô sống lại, chính là để đòi nợ. Tô Tử

Ngữ, đã vậy ta muốn nhìn xem, ngươi và Ân Đại Mi liệu có được phúc phận thiên trường địa cửu này không.

"Nếu đã ra đây rồi, vậy đi dạo quanh vườn một lát đi, Quận chúa bảo ta ngắt một cành hoa mai cho Quận chúa." Giọng nói của Cố Thanh Hoàn bình thản, không chút gợn sóng.

Nguyệt nương thấy tiểu thư chỉ mất chừng nửa khắc đã lấy lại được tâm trạng bình tĩnh như cũ, sự nặng nề trong lòng cũng như được buông xuống. Bà cười nói: "Tiểu thư, đang yên đang lành ngắt hoa mai gì chứ, Quận chúa thường ngày chỉ biết ghen tuông đố kỵ, hôm nay sao đổi tính như vậy? Tiểu thư cần đề phòng."

Lời này của Nguyệt nương khiến cô tỉnh ngộ, dựa theo cách làm người của Quận chúa, chỉ sợ là phải đầu thai lần nữa mới làm ra việc lịch sự tao nhã như vậy. Nhất định là hai đứa con thiếp thất kia đùa bỡn cô thôi.

Đôi mắt Cố Thanh Hoàn khẽ chuyển động, vẻ mặt đã hiểu rõ.

"Trong phòng khách kia nhiều người, cũng sẽ càng phức tạp, chúng ta nhân cơ hội mà đi dạo luôn vậy."

Chủ tớ hai người vừa bước ra khỏi tảng đá thì thấy một mỹ nhân trang điểm lòe loẹt được một tỳ nữ mặc đồ đỏ dìu tay, vui vẻ bước tới từ một con đường nhỏ khác.

Mỹ nhân kia mặt trái xoan, chân mày lá liễu, sóng mắt như nước, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ vô cùng. Cả người người này, không có chỗ nào là không đẹp.

Mỹ nhân bỗng nhíu mày, hình như nhớ ra gì đó, quay lại nói với tỳ nữ vài câu, tì nữ kia vội vàng chạy đi mất.

Cố Thanh Hoàn thấy kiểu ăn mặc của người này liền biết, đây nhất định là nãi nãi của phủ nào đó. Bởi vì không muốn chạm mặt, cô bèn quay lại nói với Nguyệt nương: "Để người này đi trước đã rồi chúng ta lại ra ngoài."

Hai người ẩn mình sau tảng đá lớn, yên lặng chờ mỹ nhân đi trước. Bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Cố Thanh Hoàn nhanh chóng ló đầu ra, mặt lập tức biến sắc mặt.

Một gã trông như là nô bộc đang bịt miệng mỹ nhân từ đằng sau, tiếp đó nhanh nhẹn móc một thanh chủy thủ ra khỏi túi, rạch một nhát lên mặt mỹ nhân.

Máu đỏ tuôn trào.

Cố Thanh Hoàn đang muốn lên tiếng, bỗng bị Nguyệt nương dùng tay che miệng lại, "Tiểu thư, chốn hào môn thế gia vốn lắm chuyện thị phi, tốt nhất đừng nên xen vào việc của người khác." Giọng bà run rẩy, rõ ràng cũng bị hoảng sợ bởi cảnh tượng trước mắt.

Lời Nguyệt nương nói rất có đạo lý, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, chưa kể người trong phủ này cũng không có chút quan hệ nào với cô.

Cố Thanh Hoàn lùi về sau nửa bước, người ẩn đằng sau tảng đá lớn, chỉ lộ nửa cái đầu ra.

Mỹ nhân bịt chặt miệng vết thương đang trào máu, yếu ớt ngã xuống đất, miệng hô to cứu mạng. Nhưng xui xẻo thay, nơi này lại cực kỳ hẻo lánh, ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Thì ra hôm nay phủ Trấn Quốc công đãi khách, nha hoàn, ma ma ở đây đều đã đến phía trước phủ để xem náo nhiệt.

Mỹ nhân kêu mấy tiếng, nhưng rồi tiếng kêu yếu dần đi.

Cố Thanh Hoàn cảm thấy không ổn, chân mày nhíu chặt. Một nhát dao kia, nếu cô không nhìn lầm thì rạch vào rất sâu, nói không chừng là sâu đến tận xương.

Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn đi ra.

"Tiểu thư?" Nguyệt nương vội la lên.

Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, đôi mắt đen láy trong suốt, tựa như một hồ nước lặng, khiến Nguyệt nương phải im lặng.

"Tổ tiên Tiền gia đã dạy rằng, ta không được thấy chết mà không cứu." Dứt lời, Cố Thanh Hoàn nâng góc váy lên, chạy ào ra.

"Thời thế đổi thay, lòng người thay đổi, một gã nô bộc cũng dám hành hung giữa ban ngày ban mặt, trị an của phủ Trấn Quốc công thật đúng là khiến người ta phải lo lắng!"

Thanh niên mặc đồ gấm ung dung nhìn mỹ nhân ngã xuống đất, ý cười dâng lên nơi khóe miệng.

"Thế tử gia, chúng ta đi thôi, đừng xen vào việc của người khác." Gã nô tài tiểu Trung đứng bên cạnh khẽ nhắc nhở.

Ân Lập Phong cười khẩy, ngay lúc đang định rời đi, bỗng nhiên có một bóng hình xinh đẹp đập vào tầm mắt y.

Tiểu Trung thấy Thế tử gia bất động, nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của y.

Một cô gái mặc bộ đồ màu xanh nhạt, chẳng biết từ lúc nào đã đi đến gần mỹ nhân bị thương, đồng thời đặt ba ngón tay lên cổ tay của người kia.

Một lát sau, cô gái đó lại lấy một bình sứ ra khỏi tay áo, đổ một viên thuốc màu đen ra, đút vào miệng người bị thương.

Cô gái kia đút thuốc xong, ngẩng mặt lên nhìn quanh vài lần, sau đó lấy kim châm ra, châm cứu ngay trên mặt người bị thương.

Khuôn mặt cô gái tựa như nụ hoa đầu cành chớm nở, đẹp đẽ động lòng người, vậy nhưng trên đó lại là sự trầm tĩnh hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của cô.

Tiểu Trung kinh ngạc giật mình, "Thế tử gia, đó chẳng phải là cô nương ở chùa Diên Cổ mà ngài muốn tìm sao?"

Là cô ta? Ân Lập Phong sờ mũi, ánh mắt sáng rực lên.

Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt mỹ nhân như hoa như ngọc đã trở nên vô cùng xấu xí, cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng khó mà khiến khuôn mặt này trở lại như xưa.

Cô cũng chỉ có thể làm đến vậy thôi, không biết sau khi mỹ nhân tỉnh lại, có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này không.

Cố Thanh Hoàn thở dài một hơi, nói nhỏ với Nguyệt nương: "Mau đi ra đằng trước gọi người."

"Tiểu thư, vậy còn cô?"

Cố Thanh Hoàn không muốn để người ta biết cô đã ra tay, suy nghĩ một lát rồi nói: "Sau khi ta rút hết kim sẽ đến phòng khách chờ người."

Nguyệt nương đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Cố Thanh Hoàn rút kim, cất vào trong người xong, vừa định rời đi, lại không yên tâm để người này ở lại một mình, bèn đứng bên bảo vệ.

Đến khi nghe được tiếng bước chân vội vã đến đây, cô lập tức lách mình, trốn vào sau tảng đá lớn.

Mới vừa trốn xong thì tiếng kêu hoảng hốt, tiếng thét chói tai của đám hạ nhân liên tiếp vang lên, rõ ràng là bị vụ án thảm thiết nơi hậu hoa viên dọa cho hoảng sợ.

"Hoàng di nương, Hoàng di nương?"

Kêu vài tiếng không có ai đáp lại, có người luống cuống nâng người bị thương lên, cũng có người nhanh tay nhanh mắt chạy đi báo tin.

Nguyệt nương ẩn mình giữa đám người hầu, nhón chân lên nhìn quanh vài lần, không thấy bóng dáng tiểu thư đâu, cho nên đoán là tiểu thư đã về phòng khách.

Vì vậy, bà thừa dịp không ai chú ý, cũng lặng lẽ rời đi.

Đám người hỗn loạn cuối cùng cũng đi xa dần, Cố Thanh Hoàn lại chờ thêm một lát rồi mới bước ra khỏi chỗ tảng đá, trong mắt không kìm được sự kinh ngạc.

Không ngờ mỹ nhân mới vừa bị hủy dung ban nãy chỉ là một di nương. Than ôi, chỉ sợ lại là một vụ thê thiếp đấu đá. Bằng không, gã nô bộc kia cũng không chỉ rạch mặt mà không làm hại tính mạng của cô ta.

Có điều, phương pháp này cũng quá thâm độc. Trong lòng Cố Thanh Hoàn giễu cợt, tự khuyên bản thân không nên nghĩ nhiều nữa, cô yên lặng rời đi theo một hướng khác.

Không ngờ mới đi mấy bước, một thân hình thon dài đột nhiên cản đường cô.

Cố Thanh Hoàn tập trung nhìn lại, âm thầm nghiến chặt răng, nét mặt lại trấn định như thường, làm một lễ vạn phúc với người đó xong, lập tức bước tiếp.

Ân Lập Phong nhìn đôi mắt sáng như sao kia, bỗng chốc ngẩn ngơ, chắc chắn hắn ta đã từng gặp đôi mắt này ở đâu đó, bằng không sẽ không thể quen thuộc đến vậy.

Đôi chân mày của hắn ta nhíu lại, cánh tay dài duỗi ra, vẻ mặt cười mà như không hỏi: "Lục tiểu thư đây là từ nơi nào đến, muốn đi đâu vậy?"

Câu này nghe qua thì có vẻ rất bình thường, nhưng ngẫm kĩ lại có thể thấy được sự khác thường, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện vừa rồi.

Cố Thanh Hoàn không khỏi than thầm một tiếng. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, ở đây mà cũng đụng trúng, sao kẻ này lại xuất hiện ở phủ Trấn Quốc công?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv