*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng khi nghe thấy mấy chữ Bạch Nhược Y, đồng tử anh vẫn loé lên ánh sáng nhàn nhạt: “Có chuyện thì nói rõ, đừng nói lung tung với tôi.”
Cố Thần Trạch thay dép lê, bước một bước nhảy lên ghế sofa, nhìn mì ăn liền của Thẩm Đình Thâm mà không khỏi nhíu mày, đó là cái thứ không có dinh dưỡng nhất.
“Công ty xảy ra một chút chuyện, Bạch Nhược Y đi tìm sự giúp đỡ từ một người tên Thanh Chấp, hai người họ thân mật biết bao nhiêu.” Cố Thần Trạch cũng không phải ghen với Thanh Chấp, anh ta chỉ hơi khó chịu thằng nhóc đó.
Thầy Thẩm Đình Thâm vẫn không có động tĩnh gì, Cố Thần Trạch nheo mắt lại, cố ý nói2khẽ vào tai Thẩm Đình Thâm: “Tôi còn chứng kiến Bạch Nhược Y chủ động ôm anh ta!” Thẩm Đình Thâm đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua mặt Cố Thần Trạch, đôi môi mỏng như đao kiểm khẽ mở: “Cố Thần Trạch, có chuyện gì thì nói cho rõ, nếu cậu nói lung tung với tôi, coi chừng tội đánh cậu.”
Thẩm Đình Thâm vừa nói xong lời này thì cũng thật sự có hành động. Vốn dĩ mấy ngày qua anh đã đủ buồn bực rồi, bây giờ còn nghe được tin tức này, bảo anh làm sao có thể không tức giận chứ? Cố Thần Trạch theo bản năng lui về phía sau, bị ánh mắt uy hiếp của Thẩm8Đình Thâm hù dọa không ít. Sau đó anh ta ngẫm lại, không đúng! Thằng nhóc này ở nhà tôi, ăn của tôi, ở của tôi, còn hung dữ với tôi? Cải logic gì thế! Tôi sợ cậu mới lạ! Cố Thần Trạch cổ thẳng lưng, bắt chước dáng vẻ của Thẩm Đình Thâm rồi trừng mắt lại với anh: “Ai nói bậy đâu! Bạch Nhược Y thật sự ôm anh ta!” Trên ti vi vẫn còn đang phát quảng cáo, ánh đèn lúc sáng lúc tối hắt lên gò má Thẩm Đình Thâm khiến anh trông có vẻ lạnh lùng như máy móc, “Cậu chắc chứ?” Giọng Thẩm Đình Thâm bị ép xuống cực thấp, anh đang thử xem có phải Thần Trạch đang nói dối hay không.
Cố9Thần Trạch nuốt nước bọt, vừa định mở miệng nói dĩ nhiên thì điện thoại di động lại vang lên, anh ta nghiêng người lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Thấy dãy số phía trên, sắc mặt anh ta trầm xuống, dứt khoát ném điện thoại lên ghế sofa bên cạnh, không thèm nghe.
Thẩm Đình Thâm vươn cánh tay dài cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị tên của Chu Du, ngay sau cái tên ấy còn ghi chú thêm một trái tim đỏ nho nhỏ.
Rõ ràng hai người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, sao Cố Thần Trạch này còn không nghe điện thoại?
Mà Thẩm Đình Thâm và Chu Du lại có tình hữu nghị sâu đậm, anh chẳng cần phải nghĩ2gì cả, trực tiếp giúp Cố Thần Trạch nghe điện thoại: “Alo?” “Bây giờ tôi không muốn nhận điện thoại của cô ấy, cậu nhận làm gì, cậu có biết lịch sự hay không vậy!” Cố Thần Trạch nổi giận, anh ta thấy Thẩm Đình Thâm cầm điện thoại lên thì cho rằng anh chỉ nhìn một chút, không ngờ anh lại bắt máy như vậy!
Mà đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy giọng của Thẩm Đình Thâm cũng ngẩn người ra; đồng thời nghe được mấy câu kể tiếp của Cố Thần Trạch, Chu Du nhíu mày, giọng nói rất trầm: “Tôi ở trước cửa nhà hai người, làm phiền anh mở cửa một chút.” “Ừ.” Thẩm Đình Thâm ném điện thoại cho Cố Thần Trạch, đứng2dậy đi mở cửa cho Chu Dụ.
Cố Thần Trạch ngửa mặt lên trời thở dài: “Thẩm Đình Thâm, f*ck!” Thẩm Đình Thâm mở cửa ra, nhìn Chu Du xách theo một vài nguyên liệu nấu lẩu, anh nhíu mày. Thẩm Đình Thâm biết đôi vợ chồng son này sắp cãi nhau ầm ĩ nên anh chỉ gật đầu với Chu Du một cái, rồi lập tức biết điều trở lại phòng của mình, đồng thời đóng cửa lại thật chặt, nhường phòng khách cho cặp vợ chồng son bọn họ. Chu Du vào cửa, cầm nguyên liệu trong tay bỏ vào tủ lạnh. Vốn dĩ cô ta định làm lẩu cho hai người bọn họ nhưng mới vừa rồi nghe thấy Cố Thần Trạch không muốn nhận điện thoại của mình, Chu Du cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với Cố Thần Trạch. Cô ta đi tới ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Cố Thần Trạch, giữa hai người cách nhau một chỗ ngồi. Không khí trở nên là lạ, Chu Du nhớ rõ ràng hôm qua mình còn vui vẻ hào hứng đi xem phim với Cố Thần Trạch, sao hôm nay anh ta lại không muốn nhận điện thoại của mình? “Lời anh vừa nói ở trong điện thoại là có ý gì?” Chu Du cúi đầu, cũng không nhìn mặt Cố Thần Trạch, lộ vẻ tâm tình rất sa sút. Cố Thần Trạch đưa tay kéo một cái gối ôm vào trong ngực, phiền não vò đầu bứt tóc: “Do hôm nay công ty có chút việc, tâm trạng không tốt nên không muốn nghe.“. chân mày của Chu Dụ nhăn thành một cục, cô ta còn tưởng rằng do tâm trạng Cố Thần Trạch không tốt nên không muốn ảnh hưởng mình, ngẩng đầu dịu dàng nhìn Cố Thần Trạch: “Tâm trạng anh không tốt có thể nói với em mà, đừng từ chối điện thoại của em.” “Không phải.” Cố Thần Trạch thật sự chưa từng biết nói dối, cảm giác mình nói gì cũng đều không đúng. Trong lòng anh ta có hơi trách Chu Du, lần hợp tác này là với Chu Du, rượu gặp vấn đề, đương nhiên Chu Dụ phải có trách nhiệm. Cố Thần Trạch cũng biết ban đầu Chu Du thật sự có thành kiến với Bạch Nhược Y, muốn mưu tính chuyện gì đó với Bạch Nhược Y, cô ta cũng từng nói thẳng với Cố Thần Trạch. Nhưng Cố Thần Trạch không hiểu, bây giờ mọi chuyện đều rõ, tại sao cô ta vẫn muốn hại Bạch Nhược Y. Mặt khác, anh ta lại cảm thấy hẳn là không phải Chu Dụ giở trò quỷ, cô ta không giống loại người như thế. Hai luồng suy nghĩ vẫn luôn quấy nhiễu anh ta, bây giờ nhìn thấy Chu Du, anh ta càng phiền hơn.
Anh ta đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Chu Dụ: “Rượu lần này lấy từ công ty của nhà em em, em cũng biết tất cả chi tiết phải không?”
Trước câu hỏi đột ngột của Cố Thần Trạch, Chu Dụ sững sờ một lát, nhưng rất nhanh cô ta đã phản ứng kịp, có thể là rượu có vấn đề: “Đúng vậy, sao thế? Rượu có vấn đề ư?” Cố Thần Trạch mấp máy môi, anh ta cẩn thận nhìn vào mắt Chu Dụ. Dáng vẻ của cô ấy không giống như đang nói dối, nhưng số rượu lần này quả thực đều qua tay cô ấy. Cố Thần Trạch nhún vai một cái, ẩn đường nhíu chặt, vừa bất đắc dĩ vừa tức giận: “Rượu lấy từ chỗ em, có bốn tầng là rượu kém chất lượng. Nếu như không phải anh để tâm bảo nhân viên công ty tự mình kiểm tra một lần nữa thì hoạt động ngày mai sẽ bán ra rượu kém chất lượng thật đấy. Chu Du, em biết hoạt động ngày mai đối với công ty anh mà nói có ý nghĩa gì không?”
Mỗi câu nói của Cố Thần Trạch đều rất nhẹ nhàng, không giống như đang nổi giận, nhưng trọng lượng từng chữ đều nặng đến mức khiến cho Chu Dụ không thở nổi, đôi mắt cô ta đột ngột mở lớn. Bốn tầng rượu kém chất lượng? Trong giây lát cô ta rất khó phản ứng kịp, ngồi nguyên tại chỗ ngơ ngác nhìn Cố Thần Trạch: “Không đúng, anh khẳng định rượu của công ty em có bốn tầng rượu kém chất lượng thật ư?”
Cố Thần Trạch thấy dáng vẻ này của Chu Du, trong lòng anh ta bỗng nảy sinh cảm giác không đành lòng. Anh ta đang nghĩ có phải Chu Du cũng bị người ta lừa hay không, nhưng vừa nghĩ tới Bạch Nhược Y còn đang ở công ty xử lý những chuyện này, có thể đến nay cũng không được ngủ, anh ta lại nghiêm mặt, gật đầu một cái: “Ừ, ngày mai công ty nhà anh bán rượu của nhà em đấy.”