*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Y thật sự không muốn nhắc lại những việc xảy ra với cô trong những năm qua, đơn giản vì đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô: “Nghe nói thì cũng hiểu em sống không được tốt lắm, vậy cần gì phải vạch trần vết sẹo của em chứ?”
“Mấy năm không gặp, nóng nảy hơn không ít nha.” Thanh Chấp nhận chăm chú rượu trong tay, bên trong pha lẫn mùi vị khác biệt, là rượu kém chất lượng. Đối với anh ta mà nói, giám định rượu tốt hay không tốt quá dễ dàng. Anh ta lấy rượu kém chất lượng ra, vừa tiếp tục trò chuyện với Bạch Nhược Y:
“Vậy sức khoẻ bác trai thể nào rồi?” “Đã khỏe hơn rất nhiều ạ, không có2gì đáng ngại. Nhưng ông ấy vẫn ở trong bệnh viện, cũng có người chăm sóc ông ấy.” Vài cầu của Bạch Nhược Y đã tóm tắt tình huống của ba, Thanh Chấp có thể nhìn ra được cô không muốn tán gẫu về việc này. Thanh Chấp hiểu ý, dĩ nhiên không hỏi tiếp, nâng kính lên: “Đúng rồi, anh nói với em một chuyện mà anh phát hiện ở Nhật Bản.”
“Chuyện gì?” Thật ra Bạch Nhược Y không có hứng thú gì đối với câu chuyện của Thanh chấp, nhưng trò chuyện cầu được câu không sẽ làm cô cảm thấy việc mở nắp chai không còn nhàm chán nữa. “Chuyện là anh gặp được một nhân vật lớn ở Nhật Bản, làm gì cụ thể thì anh không thể nói.
Nhưng có8một lần ông ấy uống nhiều quá, kéo anh lại nói chuyện phiếm...” “Dùng tiếng Nhật trò chuyện với anh à? Anh nghe hiểu được sao?” Bạch Nhược Y cười, ngắt lời Thanh Chấp. Thanh Chấp bất mãn trợn mắt nhìn cô, nói tiếp: “Ông ấy biết tiếng Trung! Em đừng ngắt lời anh chứ.”
“Được, anh tiếp tục nói đi, em không ngắt lời.” Bạch Nhược Y gật đầu một cái, vươn vai duỗi lưng, nhìn một hàng rượu mới được khui ra. “Ông ấy nói vợ mình là người Trung Quốc, cho nên cũng biết nói tiếng Trung. Nhưng sau này vì tình hình kinh tế của ông ấy xảy ra chuyện, vợ ông ấy dần con gái trở về Trung Quốc. Hơn nữa, nơi cuối cùng vợ và con gái của ông ấy9đến chính là thành phố H...”
“Lần này anh trở về không phải là giúp bạn của anh tìm con gái chứ?” Bạch Nhược Y vẫn không nhịn được mà xen vào đôi câu.
“Nhược Y!” Thanh Chấp ngừng động tác trong tay, đứng thẳng người cau mày nhìn cô chằm chằm.
Bạch Nhược Y thấy anh ta thật sự bực bội, nên lập tức thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nghe anh ta kể chuyện cũ: “Được, em biết rồi, anh tiếp tục giám định rượu, em bảo đảm không ngắt lời.” Lúc này Thanh Chấp mới tiếp tục cầm chai rượu lên, khoé môi lại khẽ mở ra, biểu hiện trên mặt hơi phức tạp: “Cho nên anh muốn nói chuyện này với em, vì anh đã thấy hình của vợ ông ấy...”
Nói đến đây,2anh ta dùng một chút, tựa như đang do dự có nên nói tiếp hay không.
“Sao thế? Hình của vợ ông ấy thế nào?” Bạch Nhược Y tò mò hỏi, cổ vừa có chút hứng thú, sao Thanh Chấp lại không nói nữa nhỉ.
Thanh Chấp mấp máy môi, vẻ mặt càng ngày càng ngưng đọng: “Hình của vợ ông ấy giống y như hình mẹ em mà hồi nhỏ em cho anh xem.” “Bốp...” Tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên trong sân tổ chức sự kiện rộng lớn. Đột ngột và vang dội! Màu đỏ của rượu văng khắp ống quần Bạch Nhược Y, cả người cổ cứng đờ. Cô kinh ngạc nhìn Thanh Chấp, tựa như bị người ta làm phép đứng hình. Trong đôi mắt hổ phách của cô toàn là vẻ khiếp2sợ xen lẫn nghi ngờ. Cô chưa từng nói với người khác rằng mình không phải là con ruột của Bạch Kiến, Thanh Chấp không thể nào biết điều bí mật này, cho nên anh ta sẽ không lấy thân thể của cô ra để chọc ghẹo. Thanh quản của cô đang run rẩy, cô chậm rãi chớp mắt: “Thanh Chấp, anh đang nói đùa đúng không? Sao mẹ ruột em có thể là vợ của người Nhật Bản được chứ?” Thanh Chấp không lên tiếng trả lời cô, trong cả hậu trường yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió đêm vù vù vang dội bên ngoài. Khi còn bé Thanh chấp từng thấy hình của mẹ ruột Bạch Nhược Y, bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều nói Bạch Nhược Y không có mẹ, Thanh Chấp che chở cho cô. Một lần nọ cô về nhà lấy hình ra cho Thanh Chấp xem, bảo người này là mẹ cô. Cho dù Thanh Chấp chỉ xem qua một lần, cho dù khi đó tuổi của anh ta còn nhỏ, nhưng anh ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ mẹ ruột của Bạch Nhược Y. Lúc thấy tấm hình này ở Nhật Bản, nỗi khiếp sợ của anh ta so với Bạch Nhược Y bây giờ chỉ có hơn chứ không kém. Thật lâu sau, Bạch Nhược Y bình tĩnh lại, cổ nhếch môi: “Nói không chừng vợ của bạn anh là chị hoặc em với mẹ ruột em. Hoặc là dáng vẻ hai người họ thật sự giống nhau, trên thế giới này vốn dĩ không thiếu chuyện lạ mà.” “Thật không? Vậy tại sao mới vừa rồi em khiếp sợ như thế chứ? Mẹ em có chị em hay không em cũng không rõ sao?” Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Thanh Chấp hơi nheo lại, khi thể dọa người khiến cho Bạch Nhược Y không còn chỗ trốn: “Em thật sự không phải là con gái ruột của Bạch Kiến đúng không?” “Anh đừng ngốc thế nào có người thấy một tấm hình là có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện như anh chứ?” Bạch Nhược Y cười gượng, muốn cười ha ha cho qua đề tài này: “Mau xem quầy rượu, nếu không cả đêm chúng ta cũng làm không xong.” “Nhược Y, em có biết anh trở lại thành phố H lâu như vậy để làm gì không?” Thanh Chấp không muốn bỏ qua để tài này, anh ta không chịu buông tha và nói tiếp: “Anh đã điều tra tài liệu về ba em, ông ấy và mẹ em hoàn toàn chưa từng kết hôn, tài liệu đã bị người ta động tay động chân, không tra được gì cả.” Bạch Nhược Y hơi cau hàng lông mày nhỏ nhắn, cô cúi người nhặt mảnh vụn thuỷ tinh của chai rượu lên, dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Anh tra chuyện này làm gì? Cho dù ba em không phải ba ruột, nhưng em cũng chỉ có một người ba là ông ấy mà thôi.” Đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào mảnh thủy tinh thì một bàn tay lớn đã nắm lấy tay cô, Thanh Chấp kẻo cơ thể Bạch Nhược Y qua rồi tự mình ngồi xuống nhặt mảnh thủy tinh vở: “Em đã không quan tâm thân thể của mình, anh cũng không nhắc lại nữa.”
Hoàng thượng đã không vội, thái giám gấp cái gì chứ? Bạch Nhược Y nhìn Thanh Chấp cẩn thận dọn dẹp mảnh thủy tinh, trong lòng cô hơi cảm động. Từ trước đến nay Thanh Chấp là một người kiêu ngạo, không quan tâm chuyện gì cả, anh ta chỉ muốn đến những nơi hẻo lánh trên thế giới. Khi anh ta mới vừa tròn 18 tuổi thì bố mẹ vì sự cố qua đời, để lại một kho rượu, một chút tài sản cho anh ta. Anh ta là một người tự do, tới vô ảnh đi vô tung, hoàn toàn sẽ không quan tâm chuyện của người khác. Mà lần này anh ta trở về thành phố H có lẽ cũng là vì thân thế của Bạch Nhược Y, anh ta cho rằng ai cũng sẽ quan tâm thần thế của mình. Cho nên anh ta mới tích cực điều tra Bạch Nhược Y như vậy, nói đi nói lại cũng vì muốn làm cô vui vẻ. Đôi mắt cô khẽ động, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, Thanh Chấp.”