“Thẩm Đình Thâm, lúc trước khi hai nhà liền hôn cũng đã nói qua, hai bên sẽ cùng giúp đỡ nhau, thế mà anh lại giúp đỡ như vậy sao?”Đôi mắt Thẩm Đình Thâm nheo lại, trong đôi mắt ấy như toát ra luồng ánh sáng nguy hiểm: “Cô cũng đã nói là hai bên cùng giúp đỡ, vậy một Bạch gia sắp phá sản có thể giúp đỡ Thẩm gia tôi cái gì hả?” Nói xong, Thẩm Đình Thâm đi thẳng một mạch.
Tên đàn ông chết tiệt này! Bạch Nhược Y không thể nhịn được nữa, hướng về phía bóng lưng anh mà hét to: “Thẩm Đình Thâm, tôi muốn ly hôn!” Thẩm Đình Thâm dừng chân, xoay người lại, khí thế lạnh lẽo kia khiến Bạch Nhược Y trong phút chốc muốn lùi bước: “Cô nói cái gì?”
Bạch Nhược Y theo bản năng ưỡn ngực, dõng dạc đáp trả: “Tôi nói, tôi muốn ly hôn!” Thẩm Đình Thâm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng: “Những lời này, tôi không muốn nghe thấy lần thứ hai!”
Bình luận truyện