*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đây là đồ của công ty cấp cho cô, chẳng phải cô còn phải ở chỗ tôi mấy ngày nữa sao? Nhân cơ hội này, cô có thể làm lại một phương án mới cho tôi, thời gian cũng coi như vừa đủ.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Lâm đã lặng lẽ rời khỏi văn phòng, cũng đóng chặt cửa phòng lại. Bạch Nhược Y vội vã lấy một chồng phương án thật dày trong túi ra, đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, sau đó phân loại từng cái ra. “Anh xem, đây là phương án do từng nhóm nhỏ của bộ kế hoạch công ty chúng tôi đã chuẩn bị, tổng cộng có 78 bộ, anh xem kỹ xem, nếu cảm thấy hài lòng với phương án nào thì sẽ dùng phương án đó.” Bạch2Nhược Y cười nói. Nói chơi à, thời gian đặt ra 7 ngày cũng không phải trò đùa. Trong thời gian đó, Bạch Nhược Y đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chắc chắn sẽ không xuất hiện sai sót nào, có thể coi là hoàn mỹ.
Thẩm Đình Thâm nhíu mày mỉm cười, tiện tay lấy ra một phương án lật xem.
Rõ ràng Thẩm Đình Thâm vẫn không hài lòng, tất cả phương án này đều bị anh đặt qua một bên, còn chính mình lại xoay người đi đến giá sách phía sau.
Anh đứng trước giá sách, dáng vẻ chăm chú chọn vài cuốn sách, sau đó đưa cho Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y nhận lấy sách, cúi đầu nhìn sơ qua, cái gì mà “Chân lý thị trường marketing” cùng với một số cuốn sách6có tên tiếng Anh. Mỗi quyển sách đều dày chừng 4, 5cm, Bạch Nhược Y khó hiểu nhìn Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm đã ngồi về chỗ của mình, dáng vẻ lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại nhìn Bạch Nhược Y: “Cô còn 4 ngày để xem hết những cuốn sách này, sau đó tôi sẽ tiến hành kiểm tra cô.”
“Cái gì?” Bạch Nhược Y khẽ hô, lúc này mới nhìn kỹ những cuốn sách đang cầm trong tay, tổng cộng có 6 cuốn, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể xem hết một cuốn, làm sao cô có thể xem hết được đây? Bạch Nhược Y có cảm giác Thẩm Đình Thâm đang cố tình gây khó dễ cho mình: “Không phải, mặc dù tôi đã3đồng ý đến chỗ anh mấy ngày, nhưng anh cũng không cần đùa giỡn tôi như vậy chứ?”
“Đùa giỡn cô?” Thẩm Đình Thâm lên giọng hỏi ngược lại một câu: “Chẳng lẽ cô cho là tôi để cô đến chỗ tôi vài ngày, việc cần làm chỉ là yên tĩnh ngồi cạnh xem tôi làm việc thôi à?”
“Tôi không có nghĩ như vậy...” Mặc dù trả lời Thẩm Đình Thâm như thế, nhưng thành thật mà nói, Bạch Nhược Y đích thật đã cho rằng chính mình chỉ cần im lặng ở chỗ anh mấy ngày, lại tùy tiện làm vài việc không quá phận khiến anh vui lòng, như vậy anh sẽ có thể cho công ty thêm một cơ hội hợp tác. “Ồ! Vậy cô cho là tôi sẽ để cô làm những việc gì?”9Thẩm Đình Thâm tiếp tục hỏi.
Câu hỏi này khiến Bạch Nhược Y ngây người, cô cầm một chồng sách trong tay, kinh ngạc nhìn Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y, giống như đang cười nhạo cô ngu ngốc: “Sao nào? Chẳng lẽ cô lại nghĩ rằng tôi sẽ để cô làm cái loại chuyện không thể miêu tả kia sao...” Nghe xong lời này, mặt Bạch Nhược Y lập tức đỏ bừng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thẩm Đình Thâm: “Tôi không có! Tôi mới không thèm suy nghĩ đến loại chuyện đó, với lại anh đã hứa với tôi sẽ không làm gì rồi.”
“Ừm, nếu bây giờ cô đã biết rõ chính mình nên làm cái gì rồi, vậy hiện tại cô còn vấn đề gì nữa không?” Thẩm Đình4Thâm ngồi thẳng lưng, tay cầm bút máy chuẩn bị làm việc.
Bạch Nhược Y ôm sách ngồi vào chỗ mà Thẩm Đình Thâm đã chuẩn bị sẵn, để hết sách lên bàn.
Đầu óc bị Thẩm Đình Thâm gây nhiễu loạn đến phát ngốc, cô còn thật sự tính xem cho hết cái đống sách kia. Mở trang sách đầu tiên, Bạch Nhược Y mới chợt nhớ đến, cái quan trọng là những bộ phương án kia mới đúng! “Cái kia, phương án của công ty chúng tôi, anh vẫn nên dành thời gian xem qua một chút đi.” Bạch Nhược Y nghiêng đầu, chỉ vào văn kiện trên bàn Thẩm Đình Thâm nói. Thẩm Đình Thâm không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn văn kiện của mình đáp: “Cô đang dùng giọng điệu gì nói chuyện với tôi thế? Yêu cầu tôi sao?”
“Tôi chỉ là kêu anh có thời gian rảnh thì xem qua một chút thôi mà...” Giọng nói Bạch Nhược Y trở nên yếu thế hơn rất nhiều, biết Thẩm Đình Thâm không có nhìn cô, thế nên cô liền len lén liếc mắt xem thường nhìn anh một cái.
Anh bày ra dáng vẻ chết tiệt gì thế? Nghĩ mình là hoàng thượng chắc? Còn dùng cái giọng điệu gì nói chuyện với tôi? Cái tên kiêu ngạo thổi tha!
Bạch Nhược Y thật sự không biết đầu óc Thẩm Đình Thâm đang nghĩ cái gì nữa, nhưng dù cô có không thích thì cũng không còn cách nào khác để chống đối với Thẩm Đình Thâm. Thế nên có chỉ đành bất đắc dĩ cầm sách lên, không tình nguyện xem lướt qua. Tư thế ngồi lúc đầu của cô là một tay cầm sách, tay còn lại chống trên mặt bàn, bàn tay nâng cằm lên, hơi còng lưng. Dáng vẻ nhìn không hứng thú cho lắm, bởi vì tên mấy quyển sách này trông có vẻ rất nhàm chán.
Lại không phải đang học đại học, Bạch Nhược Y đi làm lâu như vậy, đã có một thời gian rất dài không xem những quyển sách mang tính chuyên ngành cao như thế này rồi. Nhưng sau nửa tiếng, cơ thể Bạch Nhược Y lại không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng, đôi mắt từ chán nản theo thời gian trôi qua dần đổi thành tràn ngập hứng thú. Nội dung của những quyển sách này thật sự rất thu hút người khác, bởi vì lúc Bạch Nhược Y dốc sức làm việc ở công ty chính là lúc cô ở nước ngoài.
Mà cách thức buôn bán ở nước ngoài và trong nước thật ra có một vài chỗ khác nhau rất lớn. Quan trọng nhất là đối với Trung Quốc, mối quan hệ giao tiếp là thứ quan trọng tuyệt đối. Còn có những lý luận khác như hai công ty hợp tác không chỉ phải xét đến việc hai công ty đều phải hài lòng, mà còn phải khiến đối thủ cạnh tranh tâm phục khẩu phục.
Lại thêm một số phương án thực tiễn cùng với các lý luận liên quan... Kỳ thật sạch Nhược Y đã sớm muốn nghiên cứu những thứ này từ lâu, nhưng cô vừa về nước đã trực tiếp vào công ty làm việc, mà việc vận hành của công ty cũng không mấy thuận lợi, thế nên cô căn bản không có thời gian để nghiên cứu những thứ này. Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do cô không thật sự kiên trì muốn đi tìm hiểu. Nếu không dù những thứ này trong thời gian đó đều là vật hiếm hoi, chỉ cần muốn tìm vẫn sẽ có.
Mà mấy quyển sách Thẩm Đình Thâm đưa cô, không chỉ giúp cô hiểu rõ về tình hình thị trường trong nước. Mà trong sách còn có vài chỗ trọng điểm được đánh dấu bằng bút máy rất kỹ.
Nội dung mười trang sách đầu tiên phải nghiêm túc xem, dù có nhanh cũng mất mười mấy phút. Nhờ vào những chỗ đánh dấu của Thẩm Đình Thâm, cô có thể nâng cao hiệu suất đọc của mình, càng xem càng hứng thú, càng xem càng bị thu hút. Thẩm Đình Thâm cũng đang chăm chú xem văn kiện của mình, trong văn phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe tiếng lật sách của Bạch Nhược Y, và tiếng phát ra khi viết chữ của Thẩm Đình Thâm. Vậy mà lại làm cho cảnh tượng thêm hài hòa, đây là hình ảnh mà hai người họ chưa từng nghĩ tới.