*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm đó giống với những ngày khác, anh đến công ty của Kiều Ngữ Yên để đón cô lúc tan làm. Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế lái, nhìn từ xa đã thấy bộ dạng không sức sống như quả cà chua héo úa của Kiều Ngữ Yên. “Sao vậy? Cấp trên lại mắng em à?” Thẩm Đình Thâm cười đi qua ôm vai Kiều Ngữ Yên, giúp cô mở cửa bên tay lái phụ ra.
Kiều Ngữ Yên cúi thấp đầu, trông có vẻ rất mất mát, cũng không trả lời Thẩm Đình Thâm. “Anh đã nói rồi, em hãy đến công ty anh làm đi, bảo đảm sẽ không có ai dám mắng em.” Thẩm Đình Thâm vừa cười nói, vừa ngồi vào ghế lái.
Thẩm Đình Thâm vừa đạp xuống bộ ly hợp, chưa tới một phút tiếng động2cơ đã vang lên. Kiều Ngữ Yên luôn cúi đầu, đột nhiên giơ tay vỗ cánh tay Thẩm Đình Thâm: “Chúng ta nói chuyện trước đi.” Thẩm Đình Thâm tắt máy xe, nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm Kiều Ngữ Yên, đầu óc lại đang nhanh chóng nhớ lại xem mấy ngày nay có làm chuyện gì khiến Kiều Ngữ Yên không vui hay không. Có thể là do mấy ngày nay anh luôn bận rộn chuyện công ty nên lạnh nhạt với cô ấy.
Thẩm Đình Thâm áy náy, hơi nhếch môi nói: “Có phải là do mấy ngày nay anh lạnh nhạt với em nên em mới không vui đúng không? Những chuyện công ty hôm nay đã kết thúc rồi, tiếp theo anh sẽ có một khoảng thời gian dài rảnh rỗi, em muốn đi chơi chỗ nào,7anh đều có thể đưa em đi.
Hàng lông mày nhỏ nhắn của Kiều Ngữ Yên nhíu lại càng chặt hơn, cô ấy không phải bởi vì Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt mình mà tâm sự nặng nề.
“Không phải, không phải vì những thứ này.” “Không phải thì tốt rồi.” Thẩm Đình Thâm yên tâm cười: “Em luôn là người khéo hiểu lòng người, công việc sau này anh sẽ có thể thương lượng với em.”
Anh vừa nói vừa giơ tay xoa đầu Kiều Ngữ Yên.
Nhưng lại bị Kiều Ngữ Yên xoay người, né tránh tay anh. Lúc này Thẩm Đình Thâm mới phát hiện chuyện mà Kiều Ngữ Yên muốn nói còn nghiêm trọng hơn nhiều so với anh nghĩ.
“Rốt cuộc có chuyện gì rồi?” Thẩm Đình Thâm cũng nghiêm mặt, nhìn Kiều Ngữ Yên bằng ánh mắt dò xét.1Kiều Ngữ Yên mím môi, do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Chuyện Sở Vũ Triết bị người trong nhà ép xuất ngoại, anh có biết không?” Nhắc đến Sở Vũ Triết, sắc mặt Thẩm Đình Thâm lập tức xấu đi. Thứ nhất là vì anh và Sở Vũ Triết vốn dĩ đã có quan hệ không tốt, thứ hai là vì sau khi ở cùng với Kiều Ngữ Yên, hai người thường xuyên vì Sở Vũ Triết mà mà giận dỗi nhau. Hiện tại nhìn dáng vẻ này của Kiều Ngữ Yến, thì chắc chắn cũng lại vì Sở Vũ Triết mà muốn cãi nhau với mình: “Nhắc đến cậu ta làm gì? Bây giờ ngoài việc xuất ngoại ra cậu ta còn có thể chọn con đường nào khác sao? Ở thành phố H này7vốn dĩ cậu ta không thể sống yên ổn.”
“Anh ấy không có chỗ sống yên ổn, không phải đều do anh ban tặng sao?” Kiều Ngữ Yên thấp giọng chất vấn, mặc dù giọng nói nhẹ như lông vũ, nhưng cuối cùng khi lọt vào tai Thẩm Đình Thâm, lại như có sức mạnh ngàn cân. Con ngươi đen nhánh của Thẩm Đình Thâm trừng lớn, không dám tin hỏi lại một lần nữa: “Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem?”
Anh không thể tin được bạn gái của mình, vậy mà lại nói chuyện giúp người mình chán ghét nhất.
Kiều Ngữ Yên quay đầu qua chỗ khác, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, khuôn mặt bình tĩnh lặp lại: “Em thật không hiểu nổi, vì em, anh có cần phải đối phó với Sở Vũ Triết0như thế không? Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sao anh có thể đối xử ác độc như vậy với anh ấy chứ? Nhất định phải ép anh ấy ra nước ngoài, anh mới vui hay sao?”
“Em đang nói anh độc ác?” Thẩm Đình Thâm híp mắt, lông mi dài trên mí mắt anh hạ xuống tạo thành ảnh mờ, khiến không khí xung quanh anh đột nhiên như bị hạ thấp xuống.
Ngay cả người đang ngồi cách anh khá xa - Kiều Ngữ Yên - cũng nghiêng người né ra, tạo thêm khoảng cách với anh.
Cô ấy lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Chẳng lẽ không đúng sao? Năm nay anh đã đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh ở thành phố H, hại bọn họ nhà tan cửa nát. Bây giờ anh lại ép bức bạn học ra nước ngoài, mà trông anh lại không hề có chút áy náy nào.”
Áy náy? Thẩm Đình Thâm cười lạnh một tiếng, anh muốn nói với Kiều Ngữ Yên rằng, trên thương trường không tồn tại cái gọi là áy náy. Chỉ có người thành công mới có thể tồn tại được. Hiện tại anh đang đứng ở đỉnh cao trong giới thương nghiệp, tất nhiên sẽ phải giẫm đạp rất nhiều thương nhân dưới chân. Thế nhưng cũng có rất nhiều người đều mong đợi anh sẽ chết! Những lời vừa đến miệng, Thẩm Đình Thâm lại không nói ra, anh còn dịu giọng, cố gắng khiến mình bình tĩnh: “Từ trước đến nay em đều không hỏi đến công việc của anh, em cũng sẽ không chú ý đến những chuyện về thương nghiệp. Thế nên những gì em nói có phải do Sở Vũ Triết nói lại cho em nghe không?”
Bị nói trung tâm sự trong lòng, con ngươi Kiều Ngữ Yên chợt lóe lên vẻ lúng túng, bàn tay đang cầm túi xách cũng dùng sức nhiều hơn: “Dù em không chú ý đến chuyện thương nghiệp đi nữa, nhưng những bài báo kia cũng không phải đều nói anh làm việc hung ác sao?” “Được rồi, đừng nhắc đến cậu ta nữa. Em muốn cái gì, chúng ta đi ăn cơm trước.” Tâm trạng Thẩm Đình Thâm đã kém tới cực điểm, thậm chí anh còn muốn mở miệng chửi tục. Nếu lại nói tiếp với Kiều Ngữ Yên, Thẩm Đình Thâm cũng không biết chính mình sẽ bị cô ấy làm tức thành dạng gì nữa.
Thực ra anh biết, khoảng cách giữa anh và Kiều Ngữ Yên đã càng lúc càng xa.
Anh cả ngày đều bận chuyện công ty, mà Sở Vũ Triết lại luôn theo đuổi cô ấy tới cùng, ngược lại thời gian Sở Vũ Triết ở bên cô ấy lại càng ngày càng nhiều.
Cũng không biết có phải tất cả phụ nữ đều sẽ ngu xuẩn mà mềm lòng hay không, Sở Vũ Triết càng bị Thẩm Đình Thâm chèn ép, thì Kiều Ngữ Yên ngược lại càng nguyện ý đi an ủi anh ta.
Hình như cô ấy cảm thấy, Sở Vũ Triết quá đáng thương, Sở Vũ Triết cần cô ấy. Mà người luôn không quen bày tỏ lòng mình – Thẩm Đình Thâm-ngược lại khiến Kiều Ngữ Yên không có cảm giác tồn tại, cũng không có lý do quan trọng nào để tồn tại. “Không cần đâu, lát nữa em đi ăn cơm với Sở Vũ Triết rồi.” Kiều Ngữ Yên vờ như bình tĩnh nói ra câu này, nói xong lại thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô ấy nên sớm nói rõ với Thẩm Đình Thâm, hai người bọn họ nên dừng ở đây. Thẩm Đình Thâm mới vừa chuẩn bị lái xe, cơ thể liền cứng đờ: “Câu này của em là có ý gì?” Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói những lời này, Kiều Ngữ Yên dứt khoát nói một hơi: “Em chuẩn bị ra nước ngoài với Sở Vũ Triết, anh chắc sẽ hiểu em đang nói gì mà.” Thẩm Đình Thâm cũng không có biểu hiện đau lòng hay khiếp sợ như trong tưởng tượng của Kiều Ngữ Yên, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Anh không nói thêm gì nữa, mặt không đổi sắc giúp Kiều Ngữ Yên mở cửa xe; “Đi thuận buồm xui gió.” Kiều Ngữ Yên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Thẩm Đình Thâm một hồi lâu, do dự một lúc vẫn xuống xe: “Thật xin lỗi.”
Thẩm Đình Thâm không tiếp nhận lời xin lỗi của Kiều Ngữ Yên, mà trực tiếp kéo cửa xe, nhanh chóng rời khỏi đó. Anh bình tĩnh bao nhiêu, dứt khoát bao nhiêu, thì trong lòng liền đau đớn bấy nhiêu. Cô ấy khiến anh từ đó về sau cũng không còn tin vào tình yêu nữa, chỉ thích cùng với người khác gặp dịp thì chơi, thời gian chơi đùa lâu dài nhất là khi ở cùng với Hạ Tiêu Tiêu.
Đương nhiên đó là chuyện trước đây khi anh còn chưa gặp được Bạch Nhược Y.