Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 13



- -----------------------------------------------------------

Chu Tố Khanh đang nâng một bức màu đỏ trên tay, lúc này chầm chậm tiến lên, nói:" Như muội muội."

Mai Như không muốn nhìn thấy mặt nàng ta, lúc này miễn cưỡng đáp lại:" Chu tỷ tỷ", đang muốn nhấc chân để đến cửa hàng bán giấy bút, nàng ta lại càng muốn đến gần hỏi:" Muội muội đến mua giấy bút?" Nghe được lời này, bên trong mũ trùm đầu khẽ a một tiếng:" Chu tỷ hỏi lời này thật thú vị, không mua giấy bút thì ta đến đây làm cái gì?"

Chu Tố Khanh bị Mai Như nói vậy, trên mặt cũng không cảm thấy khó xử, lại càng không thấy xấu hổ tiếp tục nói:" Đúng lúc ta cũng cần mua một chút, chúng ta cùng đi đi." Nói xong hình như mới nhớ ra còn Phó Tranh đứng đằng sau, nàng ta nghiêng người hướng phía Mai Như giới thiệu:" Như muội muội, vị này là người đã cứu Nhị tiểu thư Mai phủ Yến Vương điện hạ." Sau đó, lại hướng về phía Phó Tranh nói:" Thận Trai ca ca, vị này là Mai phủ Tam cô nương."

Nói đến đây, Chu Tố Khanh lại nói tiếp:" Thận Trai ca ca, huynh hôm nay nói chữ của Như muội muội không tốt, có hơi chút... "

Thốt ra lời này, chính là đâm vào tâm trạng không thoải mái của Mai Như.

Thứ nhất, Lần trước Mạnh Uẩn Lan nói cho Mai Như, chính là cái vị cô nương nổi danh kinh thành này ít hay nhiều đều có ý đồ, ngoại trừ tung tin Thiến tỷ cùng với Phó Tranh, còn tung tin nàng cùng Thập Nhất điện hạ.

Thứ hai, tất nhiên là chuyện bức tranh chữ kia.

Nghĩ đến lời nói của Phó Tranh, Mai Như liền thấy ấm ức, hận không thể cào chảy máu mặt hắn ra cho bõ tức!

Lúc này chỉ là chưa quen biết Phó Tranh, nàng xa xa khẽ cúi người, nói:" Tham kiến điện hạ." Lại nói:" Đa tạ điện hạ ngày đó cứu Nhị tỷ của dân nữ, Mai phủ rất cảm kích."

Phó Tranh gặp Mai Như đứng ở đó, nghiền ngẫm từng chữ một, giả vờ giả vịt nghiêm trang, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần nàng, lúc này chỉ có thể đóng kịch cùng Mai Như.

" Tam cô nương khách khí." Phó Tranh khẽ gật đầu, vẫn như cũ lạnh lùng nói:" Nhưng chỉ tiện tay mà thôi, không cần nhắc đến."

Hắn vừa dứt lời, đã thấy Mai Như thản nhiên quay mặt sang, đối với Chu Tố Khanh nói:" Chu tỷ tỷ, Yến Vương điện hạ quả thật nhân hậu, hành động hiệp nghĩa. Ngài ấy cứu một mạng người mà nói tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."

Chu Tố Khanh nghe thấy cười nhạt một tiếng, đang muốn nâng Phó Tranh lên, liền nghe Mai Như xoay chuyển nói:"Nhưng mà, nếu cứ đem chuyện Yến Vương điện hạ cứu Nhị tỷ ta nói đi nói lại, ngược lại sẽ cảm thấy vì muốn dành được danh tiếng tốt nên Điện hạ mới cứu người."

Nói xong, nàng chỉ dịu dàng nhìn Chu Tố Khanh cười.

Nhưng Chu Tố Khanh lại cười không nổi.

Mai Như nói mấy câu này quả thật đang khịa nàng ta.

Phó Tranh lúc trước nói " tiện tay mà thôi", mượn những lời này để ép những tin đồn mà hồi trước Chu Tố Khanh tung ra, sau cùng, còn thuận tiện châm chọc Phó Tranh, nói hắn chỉ " cố ý để lấy danh tiếng tốt."

Phó Tranh ngẩn ra, khẽ rũ mắt xuống, con mắt sắc trầm trầm nhìn về phía Mai Như.

Hiện tại trời đang nhá nhem tối, vì thế chủ quán đã treo đèn lên, tiểu nha đầu đứng dưới dưới ánh vàng, nàng vẫn chưa dậy thì, bây giờ vóc dáng cùng lắm chỉ cao trên eo hắn một chút, hôm nay nàng mặc một bộ màu phấn thêu hoa kết hợp với lần váy màu hồng đào, cả người nho nhỏ, khuôn mặt núp dưới mũ trùm, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Phó Tranh biết rõ nàng nói chuyện rất lợi hại, cũng không biết trong kinh thành còn ai nhanh mồm nhanh miệng hơn nàng.

Đối diện, Mai Như vẫn nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng khẽ cúi người, không để ý đến hai người này, một mình đến cửa hàng bán giấy bút kia. Đi một nửa, nàng bỗng nhiên dừng lại.

Mắt của Phó Tranh chau nhẹ lại, liền gặp ánh mắt của Mai Như đang nhìn thẳng đến.

Cách chiếc màn trùm đầu, Phó Tranh cũng cảm nhận được ánh mắt thẳng tắp kia đang khoét vào mặt hắn, giống như là hai thanh đao muốn găm vào mặt.

Nháy mắt tiếp theo, liền thấy Mai Như đối với hắn nói giòn giã:" Điện hạ, hôm nay đa tạ điện hạ đã chỉ bảo, dân nữ nhất định ghi nhớ trong lòng, sẽ không bao giờ quên."

Nghe lời này chính là đang cắn răng cắn lợi nói, " không dám quên"hận không thể nấu thịt hắn, uống máu hắn.

Phó Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hắn cười rộ lên, khóe môi nhấp nhẹ, mắt khẽ nhếch con ngươi đen nhánh, giống như có người dành muôn vàn yêu thương chấp bút để giọt mực rơi xuống, một tầng lại một lớp, tràn đầy khiến trái tim người ta rung động, làm cho khí chất lạnh lùng của hắn ấm áp hơn một chút.

Nhìn xa còn tưởng rằng là ấm áp.

Mai Như hơi chậm lại, vội cúi đầu đi vào trong cửa hàng.

Chu Tố Khanh lúc này còn thẹn thùng đi theo sau, nàng xoay người lại, vô cùng ảo não nói với Phó Tranh:" Thận Trai ca ca, hình như Mai Tam cô nương không thích muội lắm, ta cũng không biết ta có động gì đến muội ấy không, lần này lại liên lụy huynh rồi."

Phó Tranh nghe, vẫn nhàn nhạt trả lời:" Không sao."

Ngày hôm đó về phủ, hắn theo thói quen đến thư phòng. Phó Tranh hiện tại chính xác là một Vương gia nhàn hạ, tuổi còn trẻ, nhưng lại không có việc gì quan trọng làm. Trong ngày chẳng qua qua lại cùng với giới tri thức học sĩ. Nhiều năm đã xin Thánh thượng đi doanh trại mấy tháng, nhưng trước đó vài ngày lại bị Thái tử phái quay trở về. Cho nên, Phó Tranh bây giờ không có việc gì làm, chỉ có thể làm việc linh tinh giết thời gian.

Hôm nay, hắn tìm thấy một quyển thơ trong tập sách, vừa vặn là bức " Tô Tử Thiêm ":" Đại Giang đông khứ, lãng đào tẫn.... " không biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ đến bức mà Mai Như viết vào buổi sáng.

Gấp quyển Sách lại, Phó Tranh gọi nha hoàn vào mài mực.

Bên ngoài, Thạch Đông lúc này tiến vào, một bên mài mực, một bên hiếu kỳ hỏi:" Gia hôm nay sao lại có hứng viết chữ?"

Phó Tranh viết chữ vô cùng đẹp, được Thánh thượng xem qua, cũng khen ngợi không dứt. Nhưng hắn viết rất ít, cũng có một chút ý tứ đầu cơ. Phó Tranh nhấc bút, lạnh lùng liếc xéo qua một cái, Thạch Đông lập tức không lên tiếng.

Hắn nhẹ nhàng khép lại tay áo rộng, một tay viết thoăn thoắt, nhẹ như mây trôi, trên dưới hai nét khuyết liền mạch, cốt khí mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, quả thật xinh đẹp động lòng người.

Thu bút, Thạch Đông nghiêng đầu nhìn sang, lặng lẽ niệm hai câu:" Sơn hạ lan nha đoản khê, tùng gian sa lộ tĩnh vô nê... *" Là bài thơ cổ trong " Tô Tử Thiêm."

*Dịch nghĩa: Dưới núi, lau nảy mầm non, dòng suối ngắn tưới

Giữa đám thông con đường cát sạch bụi.

Phó Tranh đặt bút, rũ một xuống nhìn kĩ một lượt, nói với Thạch Đông:" Đem đi đốt."

" Đốt " Thạch Đông kinh ngạc thốt lên, hoàn toàn không hiểu.
Phó Tranh "Ừ " một tiếng, lại cầm quyển sách ở trên giường chỗ cửa sổ phía Nam lên. Tơ lụa mềm mại dọc theo thân hình uốn lượn xuống, làm nổi bật thân hình cao to của nam nhân. Hắn nói:" Viết không đẹp, giữ lại cũng không có tác dụng gì, chỉ thấy chướng mắt."

Thạch Đông tặc lưỡi, nếu vị này mà viết không đẹp thì còn ai trong thiên hạ viết đẹp nữa.

Lời này của Phó Tranh mà bị Mai Như nghe thấy, chỉ sợ không nén được tức giận.

Nàng hôm nay bị nghẹn khuất, ở trên giường lăn đi lăn lại mà không ngủ được, bên ngoài Tĩnh Cầm bị âm thanh này đánh thức, lúc này vào nói:" Tiểu thư, thân thể không thoải mái ạ?"

Mai Như dứt khoát giận dữ ngồi dậy, phân phó nói:" Hầu hạ ta viết văn chương."

Nàng hiện tại đang mặc đồ ngủ màu xanh ngọc, Tĩnh Cầm sợ nàng lạnh, vội vàng lấy áo khoác lên người nàng, lại sắp xếp đồ dùng để viết chữ.

Ban đêm thời tiết rất lạnh, lúc này gió Bắc thổi vào tạo nên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Tĩnh Cầm ở bên cạnh xoa xoa tay, tiện tay đem than trong lò sưởi lật lại, tạo nên một chút không khí ấm áp.

Mai Như nhấc bút, đem " Tô Tử Thiêm" viết lại một lần. Viết xong, giơ dưới đèn xem một cách cẩn thận.

Nếu Nói là tại sao Mai Như lại chọn bài thơ này, vì hôm đó ở Liên Hương Tự nhiên thấy một giang sơn bao la hùng vĩ, non sông nước biếc xinh đẹp tuyệt trần, nàng tâm tình thoáng đặt vì thế nhất thời hoài niệm. Hôm nay lúc viết chữ, nàng đột nhiên nhớ tới, lại cảm thấy dùng Hành thư quả thật rất thích hợp, tỏ ra trí tuệ khoáng đạt.

Lúc đó Mai Như cảm thấy rất đắc ý, ai ngờ bị Phó Tranh chê không đáng một xu.

Hiện tại nhìn lại, Mai Như có chút hiểu vì sao Phó Tranh lại nói chữ nàng dáng vẻ kệch cỡm, chỉ biết ranh mãnh bắt chước.

Thật sự hắn đã nhìn thấu thói khôn vặt của nàng.

Mai Như mặt hơi đỏ lên, lúc này lại đặt bút, đối với bàn giấy trắng, trong lòng rối loạn, cuối cùng cũng không viết được một chữ.

Hôm sau đi đến Mạnh phủ, Chu Tố Khanh cũng không có ở đây, Mai Như thở một hơi dài nhẹ nhõm, đối với tiểu Kiều Thị làm nũng:" Dì, Tuần Tuần muốn dì nhận xét chữ của con."

Tiểu Kiều Thị cũng không nhìn nàng, chỉ " Ồ " một tiếng, cười nói:" Hôm qua là tiểu nha đầu nào nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói muốn làm Hoa nhi, dung nhan tự nhiên, không muốn bị gò bó."

Mai Như vội vàng khen:" Dì, con không muốn bị gò bó nhưng vẫn muốn học hỏi, hưởng thụ sự dạy bảo ạ."

Tiểu Kiều Thị lắc đầu, không thể làm gì thở dài nói:" Tất cả đều bị Tuần Tuần nói rồi, dì cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục chịu thua thôi." Bà lại nói:" Tuần Tuần, dì không có công phu này, con để Lan Nhi xem đi."

Một bên Mạnh Uẩn Lan cười hì hì đi ra nói:" Tuần Tuần, ngươi đồng ý không? Từ hôm nay ta sẽ được gọi là sư phụ của ngươi."

Mai Như cười nhẹ nhàng:" Vì sao lại không đồng ý chứ, mọi người đều là sư phụ của ta thì càng tốt.

Ai cũng có sở trường sở đoản, Mai Như mặc dù kiêu căng, nhưng cũng hiểu mình còn chỗ nào thiếu sót, nàng cũng có thee chấp nhận tất cả mọi người, chỉ là không tha thứ cho những người từng tổn thương mình.

Từ đó Mai Như đến Mạnh phủ học chữ, nàng mỗi ngày đều vui vẻ đi, tinh thần đều tốt.

Đợi đến thỉnh an Lão tổ tông, Đỗ Thị không thể không nhắc nhở một câu:" Ở trong phủ người khác đừng có quên quy củ."

" Con biết rõ rồi ạ. " Mai Như ngây thơ cười một tiếng, lại khoe khoang nói:" Lão tổ tông, con ngày nào không có quy củ ạ."

Đỗ Thị lắc đầu, đối với người cháu ruột hết cách.

Bên kia, Mai Thiến thân thể đã ngày càng khỏe, cả ngày gặp Mai Như vui vẻ, nàng liền nói với Đỗ Thị:" Lão tổ tông, con cũng muốn đến chỗ dì kia, học một chút bản lĩnh ạ."

" Con học những đồ bỏ kia làm gì? " Lão tổ tông oán trách nói:" A Du, thân thể con không tốt, trong phủ đã có phu tử, đừng lo lắng mấy thứ này."

Mai Thiến nghe vậy không nói gì nữa, chỉ cười cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv