- ---------------------------------------------------------
Ở kiếp trước, nàng đã luyện qua Linh Phi Kinh không dưới một trăm lần, nhưng cuối cùng đành phải bỏ dở, không thể học được. Nếu nàng viết dưới con mắt của những người này, chắc chắn sẽ bị lộ ra nàng chỉ là dân gà mờ. Mai Như không thể không nhắm mắt nói:" Dì, nếu là cuộc thi chữ, vậy tại sao còn phải câu nệ viết cùng một bức."
Tiểu Kiều Thị khó hiểu: " Nếu không viết cùng một bức, thì làm sao mà so tài."
Mai Như nói:" Từ xưa đến nay, văn chính là không có cách nào mà so được, như Hoa Lan Đình và Hàn Thực Thiếp, thì cái nào hơn, cái nào kém?"
Tiểu Kiều Thị vừa nghe, vừa biết mình vừa mắc bẫy Mai Như, than một tiếng, bà không thể làm gì nói:" Thật sự là sắp thua Tuần Tuần rồi, các con khoe ra bản lĩnh thật sự của mình, chúng ta cũng chỉ xem thôi mà tốt với chả không tốt."
Mai Như lè lưỡi, bên cạnh thì Mạnh Uẩn Lan cùng Chu Tố Khanh đều đang viết, hai người này vốn tài trí hơn người, không giống nàng, chỉ có thể dùng mưu..... Mai Như rũ mắt xuống, bên tai có hơi chút nóng lên.
Nha hoàn bên kia đã nói cho Phó Tranh và Mạnh An, đặc biệt thuật lại một cách sống động cuộc đối thoại của Tiểu Kiều Thị và Mai Như.
Phó Tranh nghe vậy, mặt mày thoáng trầm xuống.
Tiểu nha đầu này quả thật có khả năng đem người khác vào tròng, làm người khác không thể biện luận, nhưng lại suy nghĩ tinh tế, sợ rằng chỉ có thể lấy lời nói để chống đỡ.
Chỉ sợ cái miệng của Mai Tam cô nương lợi hại, cũng sẽ không buông tha cho người khác.
Phó Tranh lắc đầu.
Mạnh An chắp tay nói:" Điện hạ, muội muội ta còn nhỏ, để người chê cười rồi."
" Không sao." Phó Tranh nhàn nhạt trả lời.
Ước chừng thời gian uống cạn tuần trà, nha hoàn đưa lên tranh chữ mà ba vị cô nương biết. Một bức là kiểu chữ Tiểu Khải ( Linh Phi Kinh), một bức là kiểu chữ Lệ ( Hoa Lan Đình), bức còn lại ( Tô Tử Thiêm) được viết theo kiểu Hành Thư.
Phó Tranh nhìn liếc là nhận ra ngay chữ Tiểu Khải là của Chu Tố Khanh. Giống như con người nàng, dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần. Hắn lại quay đầu nhìn hai bức còn lại. Bức " Hoa Lan Đình " viết không tốt lắm, nhưng thể chữ Lệ này có chút khó nếu nữ nhân viết, nhưng bức này lại nghiêm trang nghiêm túc, tằm đầu đuôi én, lực của cổ tay quả thật khá tốt, có thể xếp vào loại cao tay. Nhìn đến bức cuối cùng......
Phó Tranh tường tận xem xét, nhíu mày, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng.
......
Mai Như lúc này không có việc gì, đi theo Mạnh Uẩn Lan nghe Tiểu Kiều giảng kinh. Hôm nay giảng " Trung dung", đối với Mai Như khá khó, nàng nghe được một lúc lại thấy buồn ngủ. Đầu mới gục một chút, nha hoàn đã nâng ba bức từ bên ngoài mang vào, Mai Như vội vàng vểnh lỗ tai lên nghe.
Phía trước nha hoàn trả lời:" Nhị gia nói ba bức tranh đều có chỗ tốt, nhưng chọn bức tốt nhất, đó là " Linh Phi Kinh."
Được nghe lời ấy, Chu Tố Khanh khiêm tốn nhún nhường cười một tiếng. Những lời khen ngợi như thế này nàng nghe nhiều rồi, lời này không tính là gì. Mạnh Uẩn Lan tức giận, trong lòng đem ca ca của mình mắng một trận. Mai Như thì lại vui vẻ, được một người khen tốt, cũng không nhìn sắc mặt của Chu Tố Khanh. An ca quả nhiên là người tốt, nàng không nhịn được cười trộm.
Tiểu Kiều Thị nói:" Còn Yến Vương điện hạ thì thế nào."
" Yến Vương điện hạ chưa chọn bức tốt nhất, chỉ nói là trong ba bức sẽ chọn bức xấu nhất, chính là bức " Tô Tử Thiêm."
Mai Như nghe xong, trên mặt vui vẻ đều biến mất, nhất thời chất vấn:" Hắn có nói vì sao?"
Nha hoàn kia dừng một chút, cẩn thận trả lời:" Yến vương điện hạ nói, cầm kỳ thi họa đều tùy tâm tùy tính, tất cả đều tự nhiên, còn bức chữ này dáng vẻ kệch cỡm, ranh mãnh, không ra hồn.
Phó Tranh!!!!!!!!!!!
Thế lại đem tất cả những gì nàng nói trước đó đều trả lại.
Mai Như nghiến răng nghiến lợi, giận sôi máu hận không thể đem chiếc khăn trong tay xé nát.
Hết lần này đến lần khác Chu Tố Khanh đều vạch áo cho người xem lưng, nàng trấn an nói:" Như muội muội, Yến Vương điện hạ là người nghiêm khắc, muội đừng để trong lòng."
Mai Như giận dữ thầm nghĩ, nàng ta thay hắn nói chuyện! Tỏ ra hai người cùng phe chứ gì. Phó Tranh không thích ngươi đâu, người hắn thích là Nhị tỷ ta kìa.
Ngày hôm đó từ Mạnh phủ đi về, Mai Như càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ càng mất mặt, xưa ngựa đã đi đến Định Quốc Công phủ, nàng lại phân phó cho phu xe quay đầu.
Ý Thiền không hiểu ý:" Tiểu thư muốn mua gì ạ?"
" Mua văn chương."
Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nành đều không hứng thú với văn, cũng không nghiêm túc nghĩ tới sẽ làm gì, nhưng lần này, nàng phải chứng minh mình thật tốt.
Xe ngựa của Mai phủ dừng lại ở một cửa hàng bán giấy bút, Mai Như vừa mới thò người xuống xe, vừa ngẩng đầu...
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Phó Tranh cùng Chu Tố Khanh đang bước từ Tứ Hỉ Đường ra!!!!!!
Mai Như trong lòng nóng giận, lại nghẹn tức, lúc này không muốn nhìn thấy mặt hai người này, nàng đang định ngồi lại xe ngựa, bên kia Phó Tranh ngược lại nghiêng đầu, ánh mắt cách mũ trùm liếc thoáng một cái, yên ắng tĩnh lặng, bộ dáng khó ở, Mai Như nếu rụt về thì không tốt, nếu không sẽ chứng minh là nàng nhụt chí.
Nàng thoải mái mềm mại giẫm bệ đi xuống.
- -----------