Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 9



Là một thân phận khác hay là một cái tên khác tương tự.

Cái tên Tiêu Vận Thục này, quá xa lạ.

Nàng vốn không quen Tiêu Vận Thục Tiêu Trưởng Công chúa gì đó, sở dĩ quen biết là ở tại Quan Âm Tự, vừa gặp đã thương bạch y nữ tử kia.

Người trong đình đối với Ôn Ngọc Kỳ mà nói chính là nhìn thấy nhưng xa không thể với được, nàng tình nguyện xưa nay chưa từng nhận thức bạch y nữ tử gì, như vậy khi gặp lại sẽ không cần hốt hoảng mà chạy trốn.

Ôn Ngọc Kỳ đứng lặng ở hành lang bên dưới, cùng đêm tối hòa thành một, tiếng đàn quanh quẩn bên tai khiến Ôn Ngọc Kỳ bước chân đình trệ, nhìn nữ tử trong đình thật lâu, đang định xoay người rời đi thì tiếng đàn ngưng lại.

Một giọng nói thanh đạm vang lên: "Các hạ nếu đã đến thì cần gì phải vội vã rời đi, các hạ đã nghe ta đàn xong một khúc, có lẽ đối với âm luật rất có kiến giải, sao không lại đây luận bàn?"

Ôn Ngọc Kỳ nghe vậy tinh thần chấn động, quay đầu quan sát một vòng, nàng đang ẩn trong bóng đêm, mà ngữ khí nói chuyện kia quá khách sáo, nói vậy Tiêu Vận Thục vẫn chưa nhận ra nàng.

Ôn Ngọc Kỳ cực nhanh trấn tĩnh, nhấc mày nhìn về phía nữ tử trong đình, nữ tử cũng vừa vặn nhìn sang bên này, nàng vốn không muốn lên tiếng, im lặng một chút, hạ thấp giọng thay đổi giọng nói: "Ta chỉ đi ngang qua nơi này, nghe được tiếng đàn liền lặng lẽ đến đây, không hề có ý quấy rối."

Yên lặng trong chốc lát.

Nữ tử ngữ khí nặng thêm mấy phần: "Nghe giọng của các hạ thật là quen."

Ôn Ngọc Kỳ cười nhạt nói: "Thật sao, nhưng chúng ta chưa từng quen biết, có lẽ nghe lầm thôi."

Dây đàn bị tùy ý gảy mấy cái, phát ra âm sắc lộn xộn ầm ĩ chói tai, Ôn Ngọc Kỳ nghe xong liền nhíu máy, trong đình truyền ra tiếng khẽ thở dài.

"Thôi, có lẽ thực sự đã nhận lầm."

"Quấy rầy rồi, cáo từ."

Không dừng lại nhiều lời tránh lộ ra sơ hở, Ôn Ngọc Kỳ xoay người rời đi.

Ngày hôm sau.

Ôn Thế Chiêu còn chưa tỉnh, cái mũi nhạy bén đã ngửi thấy mùi vị đắng ngắt, mắt vừa muốn mở ra liền nhắm chặt, tùy ý Tiêu Thiều Quân gọi nàng kiểu gì cũng không chịu ngồi dậy.

"Không uống, thuốc này đắng lắm, ta không muốn uống, mau mang đi đi." Ôn Thế Chiêu duỗi tay hướng về phía nàng vẫy vẫy.

"Mau uống đi."

"Không muốn a, Tiêu Công chúa, xin nàng đó, thân thể ta rất nhanh khỏe lại, không cần uống thuốc này đâu."

"Chỉ cần uống một ngày nữa thôi, ngày mai là đại hôn của Vương huynh ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn được người nâng đi?"

"Không cần bọn họ nâng đi, ta có thể xuống giường, có thể bước đi, không sao cả."

Lúc này Ôn Thế Chiêu tuy đã ngồi dậy nhưng vẫn nắm chặt tay áo Tiêu Thiều Quân, nổi lên tính tình tiểu hài tử.

Người này mặt mày hiện ra một tia âm nhu, lộ ra hết vẻ nữ nhi, nếu bị người ngoài nhìn thấy không chừng sẽ nổi lên một phen sóng gió.

Tiêu Thiều Quân bất đắc dĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tứ hoàng tử, ngươi bị thương đến như vậy là bởi vì chịu thay ta, qua ngày mai ta phải trở về Tiêu Quốc, ngươi không chịu uống thuốc ta đi rồi cũng không an lòng."

Ôn Thế Chiêu nghe vậy, run lên nửa ngày mới hỏi: "Trở về Tiêu Quốc, nàng khi nào đi?"

"Ngày mai."

"Sao lại nhanh như vậy?"

"Ta vốn là vì đưa đội ngũ hòa thân mà đến đây, đại hôn đã xong tự nhiên không có lý do gì phải ở lại."

"Không thể ở thêm mấy ngày nữa sao?"

Tiêu Thiều Quân nhìn nàng: "Không thể."

Ngữ khí vừa kiên định vừa thật lòng, Ôn Thế Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng, yết hầu như nghẹn thứ gì, trúc trắc khó chịu, cúi thấp đầu không nhìn tới đôi mắt ôn nhu nhưng xa cách của Tiêu Thiều Quân.

"Giúp ta đem thuốc lại đây, đa tạ."

Tiêu Thiều Quân nâng bát sứ đưa cho Ôn Thế Chiêu, lại cầm đĩa mứt hoa quả trong tay, nhạt thanh dặn dò: "Vết thương chưa được chạm vào nước, qua mười ngày mới có thể tắm rửa, may mà bị thương ở ngực chứ không phải phần lưng khó nhìn thấy, nếu sợ người ngoài biết được thân phận thì ngươi tự mình thay thuốc cũng được, nhưng mà tốt nhất vẫn nên để người biết được thân phận của ngươi giúp thay thuốc, tránh ngươi không cẩn thận lại đụng vào vết thương."

Ôn Thế Chiêu vừa uống thuốc vừa ăn mứt hoa quả Tiêu Thiều Quân đưa tới, yên lặng không lên tiếng, lần đầu tiên nàng nghe Tiêu Thiều Quân nói nhiều lời như vậy.

Nhưng chỉ có mấy lời dặn dò như vậy, tâm Ôn Thế Chiêu có chút khó chịu, uống xong thuốc, ăn xong mứt hoa quả, mùi vị trong miệng đặc biệt cay đắng.

Tiêu Thiều Quân tiếp nhận bát trống không, đang muốn từ mép giường đứng dậy, tay áo lại bị nắm lấy, nghe được người sau lưng khẽ gọi nàng: "Thiều Quân."

"Hả?"

Tiêu Thiều Quân quay đầu: "Làm sao?"

Ôn Thế Chiêu nhìn vào cặp mắt lãnh đạm kia, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho nàng biết, biết được thân phận của ta chỉ có một mình nàng."

"Chỉ có một mình ta?"

Tiêu Thiều Quân ngẩn người nhìn nàng: "Bí mật liên quan tới tính mạng của ngươi, ngươi sao phải nói cho ta, ta là Tiêu Công chúa, ngươi không sợ ta tiết lộ ra ngoài?"

"Ta tin tưởng nàng, cũng không muốn lừa dối nàng."

Người này từng câu từng chữ mạnh mẽ tiến vào đáy lòng Tiêu Thiều Quân, nàng bình tĩnh mà nhìn, không biết tình cảm từ đâu đến, đón lấy ánh mắt nhu tình như nước kia, bên môi phóng ra nụ cười.

Nhưng vậy thì sao, chưa nói tới việc thân phận.

Hiện nay thiên hạ chia ba phần, tam quốc đối với nhau như nước với lửa, các nàng một người là Tiêu Quốc Công chúa, một người là Ôn Quốc Hoàng tử, việc hôn nhân đại sự sao các nàng có thể tùy ý làm chủ.

Quân vương mỗi nước đều có dã tâm bừng bừng, lấy việc chiếm đoạt liệt quốc làm ý chí, lấy việc thống nhất thiên hạ làm ý nguyện, lấy việc làm chủ Trung Nguyên làm vinh quang, hai người các nàng ở trong ván cờ xưng bá thiên hạ này chỉ là quân cờ nhỏ bé không đáng chú ý, tất cả đều là thân bất do kỷ.

Thân sinh ra ở đế vương gia, rất nhiều chuyện cho dù không nói cũng tự nhau hiểu ngầm ý.

Tiêu Thiều Quân không để ý lời kia của Ôn Thế Chiêu, chỉ rút tay áo về, bình tĩnh nói: "Ngươi trước tiên rửa mặt đi, ta gọi người bưng cơm canh lại đây."

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Nàng đi hồi lâu cũng chưa thấy quay lại.

Rửa mặt xong, ăn qua cơm canh, Ôn Thế Chiêu không để cung nữ đỡ, nàng từ trên giường tự đứng dậy, di chuyển ra ngoài cửa điện, giương mắt nhìn lên ánh mặt trời, một mình ngồi ở trên bậc thềm.

Mặt trời mọc ở hướng Đông, nắng sớm rực rỡ.

Thời khắc này vô cùng tốt đẹp, Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu, nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng ấm áp buổi sáng sớm.

Bên cạnh một cây hoa lê, thân ảnh gầy gò biến mất.

Tiêu Thiều Quân đáy mắt bình tĩnh, yên lặng mà nhìn kỹ Ôn Thế Chiêu ngồi dưới ánh mặt trời, sáng sớm gió thổi qua, thổi đến hoa lê bay múa đầy trời, một thân hoa lê rơi xuống người nàng, cũng chưa từng bay đi.

"Thế Chiêu!"

Một tiếng gọi từ xa truyền đến, Ôn Thế Chiêu nhìn qua phía giọng nói truyền tới, chỉ thấy lục y nữ tử đang vẫy tay, đi bộ về phía nàng.

Ôn Thế Chiêu cảm thấy đau đầu, cô nương này là cháu gái ruột của mẫu phi nàng, biểu muội này chỉ kém nàng một tuổi, tính tình tinh quái nghịch ngợm, từ nhỏ đến lớn toàn gây họa.

"Thế Chiêu, nghe nói huynh bị thương, huynh bị thương ở đâu, đã khỏe chưa, mau để muội xem một chút, làm muội lo muốn chết rồi." Trong chớp mắt Tôn Phi Vi chạy tới, đang muốn kéo lấy cánh tay Ôn Thế Chiêu.

"Aizz, tiểu nha đầu." Ôn Thế Chiêu kêu lên, nhanh chóng di chuyển hạ thân, tách Tôn Phi Vi ra, vội vàng kêu lên: "Thành thật một chút, không cho lại đụng chạm trên người ta, ngươi kiềm chế một chút, ta còn đang bị thương đấy."

Tôn Phi Vi lập tức thu tay, trên dưới đánh giá Ôn Thế Chiêu, vội vàng la lên: "Huynh bị thương ở đâu?"

Ôn Thế Chiêu kéo Tôn Phi Vi ngồi xuống bên cạnh, tức giận nói: "Ngươi tuyệt đối đừng có động ta nữa, ta bị thương ở ngực, đụng tới liền đau."

"Được được được, ta không động vào huynh." Tôn Phi Vi kéo tay Ôn Thế Chiêu lên, thấy nàng vẫn có thể đấu võ mồm, thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Tốt quá rồi, miễn là huynh không có chuyện gì muội liền yên tâm."

Ôn Thế Chiêu liếc chéo nàng: "Gần đây lại làm cái gì rồi, không có gây họa gì chứ?"

"Không có a." Tôn Phi Vi mân mê miệng, "Muội ngoan như vậy sao mà gặp rắc rối được." Quay đầu trừng mắt Ôn Thế Chiêu, "Còn huynh, võ công của huynh không tồi, đang khỏe mạnh bình thường sao tự nhiên lại bị thương?"

Ôn Thế Chiêu cười nhạo nói: "Người có lúc ra tay nhầm ngựa có lúc cất vó sai, ta không phải tuyệt thế cao thủ gì, đụng phải kẻ địch mạnh đương nhiên khó tránh khỏi chút thương tích?"

Tôn Phi Vi tức giận nói: "Đây cũng không thể trách huynh vô dụng, tặc nhân chết tiệt dám ám sát huynh quả thực gan to bằng trời, bắt được nhất định phải dằn vặt một trận, lột da rút gân, ném vào chảo dầu, cuối cùng mới chém rồi đem đầu treo trước cửa thành đông, xem ai còn dám hành thích hoàng tử."

"Được rồi, đừng nói nữa, ngươi nói khiến ta cũng phải đổ mồ hôi lạnh đây."

Tôn Phi Vi bất mãn nói: "Thế Chiêu, huynh có biết mấy vị thúc bá trong nhà lo lắng cho huynh đến như nào không."

"Nếu không phải do Thái tử lão huynh kia của huynh nói cái gì mà sợ ảnh hưởng huynh dưỡng thương, nhất quyết không cho bất cứ ai gặp huynh, không cho cả các thúc bá đến hành cung thăm huynh, muội có thể đi vào là cầu xin mãi đấy."

Ôn Thế Chiêu cười cười: "Để các cữu cữu phải lo rồi, khi về ngươi nói với các cữu cữu ta rất khỏe, đã không còn nguy hiểm, đừng lo lắng cho ta."

"Được, muội hiểu rồi." Tôn Phi Vi đáp một tiếng, lại tức giận nói, "Vẫn là tức chết muội rồi, Thái tử lão huynh kia của huynh thực sự khó ưa a."

Ôn Thế Chiêu không để ý lắm, cười nhẹ nói: "Vương huynh cũng vì muốn tốt cho ta thôi."

"Quên đi, thấy hắn thật lòng đối với huynh không tệ, muội cũng không tính toán với hắn nữa." Tôn Phi Vi lại hỏi: "Huynh bị thương sao lại ở hành cung dưỡng thương, khi nào mới trở về Ôn Cung?"

Ôn Thế Chiêu suy nghĩ một chút: "Chắc là ngày mai, ngày mai Vương huynh thành thân xong ta sẽ trở về cung."

"Vậy thương thế của huynh đã tốt hơn chưa?"

"Ừm, gần như khỏi hẳn rồi."

Tôn Phi Vi hưng phấn nói: "Vậy thì tốt quá rồi, chờ huynh khỏe một chút là có thể mang muội ra ngoài thành chơi, lần trước chúng ta ra ngoài thành chơi thả diều, kết quả lại gặp mưa to, thực sự mất hứng."

Ôn Thế Chiêu cười cười: "Gấp cái gì, chờ vết thương của ta lành lại liền dẫn ngươi đi cưỡi ngựa săn bắn."

"A, thật sao!" Tôn Phi Vi quá kích động, bỗng nhiên ôm chặt cánh tay Ôn Thế Chiêu.

Không cẩn thận động vào vết thương của Ôn Thế Chiêu, trên ngực liền cảm thấy một tia đau nhói.

"Đau —— "

Ôn Thế Chiêu hít vào một ngụm khí lạnh, mi tâm nhăn lại, trên trán chậm rãi đổ ra mồ hôi lạnh, khom người đưa tay che ngực, sắc mặt tái nhợt.

Vạt áo thanh sam thấm đầy máu tươi, nhuộm đỏ một mảng y phục trước ngực.

Tôn Phi Vi thấy dáng vẻ Ôn Thế Chiêu như vậy liền buông tay, vội la lên: "Thế Chiêu, có phải muội đụng vào vết thương của huynh không, huynh... Huynh chảy máu rồi, huynh không sao chứ, ngự y... muội đi gọi ngự y!"

"Ta không sao, ngươi đừng hoảng."

Ôn Thế Chiêu hổn hển thở dốc, đang muốn đứng dậy, một đôi tay từ trên trời rơi xuống đỡ lấy thân thể của nàng, nâng nàng đứng dậy, mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi, là nàng ấy.

Tiêu Thiều Quân đỡ nàng, nhíu mày nói: "Vào trong điện, để ta xem một chút."

Lại bị Tôn Phi Vi chặn đường lại: "Không được, cái này, ngươi... ngươi là ai?"

Tiêu Thiều Quân nhíu mày nhìn Ôn Thế Chiêu.

Ôn Thế Chiêu như bị rút đi khí lực, yếu đuối dựa vào trong lòng Tiêu Thiều Quân, thở dốc hướng Tôn Phi Vi nói: "Ta bị thương chính là nhờ nàng cứu, nàng biết y thuật, ta không sao, ngươi mau về trước đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv