Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 8



Màn đêm buông xuống.

Ôn Thế Chiêu nằm trên giường ròng rã một ngày, điều này đối với người không chịu được rảnh rỗi như nàng mà nói quả thực là ác mộng.

Lại phải uống thứ thuốc đắng ngắt kia. Khi Tiêu Thiều Quân định rời đi, Ôn Thế Chiêu kéo kéo tay áo nàng, không cho nàng đi, thỉnh cầu nàng cho phép mình xuống giường ra ngoài đi lại một chút, thực sự đang chán muốn sinh bệnh luôn rồi.

Tiêu Thiều Quân không ngăn nổi nàng, chỉ đành đáp ứng.

Bóng đêm mông lung, tân nguyệt như câu.

Xung quanh hành cung phòng điện lương trên, mang theo đỏ thẫm chúc lung, tùy ý có thể thấy được lụa đỏ, chiếu đến hành cung đèn đuốc rã rời, một mảnh âm u tĩnh lặng, lại lộ ra sự hoan hỷ.

Hai bóng người ngồi trên bậc thang, chính là vị Tứ hoàng tử muốn đi ra ngoài một chút, và Tiêu Công chúa lo lắng thương tích của Tứ hoàng tử nên đi theo bồi tiếp.

Ôn Thế Chiêu không đi xa được, bởi vì thương thế nghiêm trọng, tứ chi vô lực, xuống giường một chút cũng đã lao lực, không đứng vững nổi. Mà Tiêu Thiều Quân tinh thông y thuật nên hiểu rõ tình hình thân thể của nàng, ra ngoài tìm một vị trí rồi đỡ nàng ngồi ở bậc thang trước cửa điện.

Nằm suốt một ngày, nằm đến khó chịu cả người, ra ngoài ngắm trăng một chút, thổi thổi gió đêm, rất thích ý.

Mà người bồi bạn bên cạnh mới khiến Ôn Thế Chiêu thích ý, cho dù cả hai đều không mở miệng, yên lặng không nói chuyện, Ôn Thế Chiêu cũng thực sự rất thích.

Chỉ là.

Nếu cứ ngồi như thế này, không nói ra chút tâm sự thì thật có lỗi với mỹ cảnh.

Ôn Thế Chiêu nghiêng đầu, đón ánh trăng trong ngần, nhìn Tiêu Thiều Quân đang ngồi bên cạnh.

Hai người ngồi cách nhau một bước.

Tiêu Thiều Quân lẳng lặng ngồi, ánh trăng rơi trên người nàng, cả người như lóe lên ánh hào quang chói mắt, khác nào tiên tử rơi xuống nhân gian, khiến Ôn Thế Chiêu cứ nhìn mãi không thể dời mắt nổi.

Nữ tử này dường như có tiên thuật cao thâm khiến ánh mắt của nàng bị hấp dẫn, làm dịu nội tâm lo lắng ưu sầu của nàng, cho nàng một mảnh an tâm, tâm tĩnh như nước.

Trong thoáng chốc.

Trong lòng Ôn Thế Chiêu hiện lên ý niệm muốn cưới Tiêu Công chúa này về nhà.

Sau đó liền kim ốc tàng kiều*, chỉ cho mình xem, không để người ngoài nhìn vào, nghĩ đến đây, Ôn Thế Chiêu không kìm lòng được liền bật cười.

*Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều, nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.

Một tiếng cười khiến Tiêu Thiều Quân chú ý, nhướn mày nhìn nàng: "Cười gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn cười thôi." Ôn Thế Chiêu ngại ngùng nói, "Tiêu Công chúa, thực sự cảm kích ân cứu mạng của ngươi ngày hôm qua, nếu không nhờ Tiêu Công chúa, Thế Chiêu chỉ sợ đã mất mạng."

Tiêu Thiều Quân đáp: "Tứ hoàng tử khách khí rồi, sao lại gọi là ân cứu mạng, ngươi cũng đã cứu ta mà."

"Thiều Quân."

Ôn Thế Chiêu cười nhẹ, khẽ gọi nàng.

"Làm sao?"

Tiêu Thiều Quân vừa quay đầu lại, Ôn Thế Chiêu liền đưa tay xả tay áo của nàng.

Tiêu Thiều Quân nhìn nàng, Ôn Thế Chiêu không nói gì, chỉ cười mong chờ.

Tuy rằng đang bị thương, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nhưng ngũ quan đường viền rõ ràng, giữa hai lông mày lộ ra quý khí của người sinh ở đế vương gia, trong mắt lại hiện lên nhu tình, bên môi nở nụ cười, phiên phiên lang quân trơn bóng như ngọc, hoàn toàn làm người hoa mắt.

Tiêu Thiều Quân nháy mắt run lên, như biết cái gì, lại không tên chờ mong điều gì, trong mắt hiện ra một tia bối rối, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ chờ nàng mở miệng.

Ôn Thế Chiêu di chuyển thân thể, cúi người xuống, gò má nhẹ nhàng sát qua mặt Tiêu Thiều Quân, khẽ mở môi mỏng, thanh âm êm dịu, tại bên tai Tiêu Thiều Quân vang lên: "Nàng có thích ta không?"

Dừng lại một lúc.

Ôn Thế Chiêu lại nói: "Nếu nàng thích ta, ở lại Ôn Quốc cùng ta, được không?"

Khí tức ấm áp thổi vào lỗ tai, đôi môi lành lạnh như có như không chạm vào vành tai nàng.

Tiêu Thiều Quân hô hấp hơi ngưng lại, cả người cứng đờ, trên thân thể người này nhàn nhạt hương hoa quế thơm ngát, chăm chú nhìn nàng khiến nàng mê hoặc lại mờ mịt không ngừng, nói nhỏ: "Ngươi là nữ tử, sao chúng ta có thể ở chung một chỗ?"

Thu hẹp khoảng cách một chút, Ôn Thế Chiêu nhìn nàng, khẽ cười nói: "Nữ tử thì có làm sao, nếu như thích ta, cứ việc ở chung một chỗ là được rồi."

Người này quả thật là sinh ở đế vương gia.

Đối với chuyện tình cảm nữ nhi kinh hãi thế tục như vậy cũng không thèm quan tâm!

Từ đêm qua tới giờ, một câu "Không có quan hệ gì." vẫn xoay quanh trong đầu Tiêu Thiều Quân, thật lâu không tiêu tán.

Thanh âm "Đinh đương" lanh lảnh vang lên thức tỉnh Tiêu Thiều Quân, đang muốn cúi đầu nhìn, Ôn Thế Chiêu nhanh trước một bước đem vật rơi trên mặt đất nhặt lên, đưa tới trước mặt nàng, cười nói: "Thiều Quân, sáo ngọc của nàng rơi."

Tiêu Thiều Quân nhận lấy, lại nghe Ôn Thế Chiêu hỏi: "Nàng biết thổi sáo sao?"

"Ân."

"Có thể thổi một khúc cho ta nghe không?"

Tiêu Thiều Quân lên tiếng, chỉ chuyển động sáo ngọc trong tay, đặt ở bên môi.

Ban đêm tĩnh mịch.

Âm thanh có nhịp điệu vang lên bên tai, Ôn Thế Chiêu trong mắt lóe ra tinh quang xán lạn.

Tiếng sáo kia mới đầu vui vẻ ung dung, như mở rộng nội tâm, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Dần dần lại nghe ra u sầu triền miên, như đang kể về một đôi uyên ương thâm tình, bách chuyển ruột hồi, bỗng nhiên thất vọng lưu chuyển, quanh quẩn vô hạn suy tư cùng bận tâm, cuối cùng với tiếng sáo đồng thời tịch diệt ở giảo nguyệt sâu trong đêm lặng.

Khiến người nghe như đưa mình vào một ảo cảnh, chập trùng thoải mái, trái tim rung động, thật lâu vẫn chưa thể tiêu tan.

Tiêu Thiều Quân thả sáo ngọc xuống.

Trầm tĩnh nửa ngày, Ôn Thế Chiêu mới từ tiếng sáo hoàn hồn, lòng tràn đầy ưa thích hỏi: "Thật là dễ nghe, ta thật sự thích từ khúc này, không biết thổi đến mức này thủ từ khúc tên gọi là gì vậy?"

Thu cây sáo vào trong tay áo, Tiêu Thiều Quân không đáp mà chỉ đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh nói: "Sau này có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi biết tên."

"Không thể nói ngay bây giờ sao, còn muốn chờ sau này a." Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày.

Tiêu Thiều Quân gật gật đầu: "Tứ hoàng tử, sắc trời không còn sớm, ta dìu ngươi trở về nghỉ ngơi."

Ôn Thế Chiêu hỏi nàng: "Không thể ngồi thêm một chút nữa?"

"Đã khuya rồi."

"Vậy cũng được."

Tiêu Thiều Quân đỡ Ôn Thế Chiêu vào phòng, giúp nàng thay thuốc mới, lại uy nàng uống nước, cuối cùng chỉnh lại góc chăn.

Tất cả những thứ này tự có tỳ nữ đến hầu hạ Ôn Thế Chiêu, Tiêu Thiều Quân không cần tự mình động thủ, chỉ vì Ôn Thế Chiêu đã cứu nàng, lại bởi vì thân phận Ôn Thế Chiêu đặc biệt, càng là vì đáp lời Ôn Thái tử, về tình về lý, Tiêu Thiều Quân nên cẩn thận tự mình chăm sóc Ôn Thế Chiêu.

"Ngủ ngon, ban đêm chớ lộn xộn tránh động vào vết thương, may mà ngươi có nội công thâm hậu, vết thương khép lại so người bình thường nhanh hơn nhiều." Trước khi đi, Tiêu Thiều Quân không quên dặn nàng.

"Ta có nội công thâm hậu gánh cho, ngày mai sẽ không phải uống cái thuốc đắng muốn đòi mạng kia sao?" Ôn Thế Chiêu ánh mắt trong trẻo nhìn nàng.

"Cái này cùng nội công thâm hậu có liên quan gì?"

Ôn Thế Chiêu vội la lên: "Sao lại không chứ, võ công tốt khỏi sẽ nhanh hơn, như vậy chẳng phải không cần uống thuốc sao, phương thuốc kia thực sự rất đắng, ta chưa từng bị thương, cũng chưa từng uống loại thuốc nào đắng như vậy."

"Thuốc đắng dã tật."

Tiêu Thiều Quân đơn giản đáp lại nàng.

"Ai ——" Ôn Thế Chiêu còn muốn kháng nghị một hồi, lại bị Tiêu Thiều Quân đánh gãy.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi."

Nói xong Tiêu Thiều Quân đang ngồi ở mép giường liền đứng dậy, định xoay người rời đi thì phát hiện ống tay áo bị giữ lấy, nghi hoặc xoay người lại, cúi đầu liền thấy một bàn tay thon dài kéo lấy tay áo nàng.

"Sao vậy?"

"Có thể chờ ta ngủ rồi mới đi được không."

Sợ Tiêu Thiều Quân hiểu lầm, Ôn Thế Chiêu lại vội vàng bổ sung: "Tiêu Công chúa, ta sợ ta ngủ đến mơ mơ màng màng, đè lên vết thương."

Lý do này thật khó mà từ chối.

Tiêu Thiều Quân thoáng do dự một chút, nhấc mày nhìn nàng một chút, mím mím môi, cuối cùng không lên tiếng, chỉ cúi người ngồi ở mép giường.

Mang theo tâm tình cực kỳ vui sướng, Ôn Thế Chiêu hài lòng nhắm hai mắt lại, khạp bế thời gian, tay ngọc đặt trên giường rơi vào trong mắt, khóe miệng nhếch lên hiện ra một tia giảo hoạt, tay trái từ trong chăn gấm dò ra.

Bàn tay di chuyển chậm rãi nắm lấy bàn tay kia thật chặt, bàn tay kia chấn động một chút, nhưng không có rút ra.

Tiêu Thiều Quân lẳng lặng mà ngồi, nghe tiếng hít thở từ từ vững vàng, đều đều.

Lúc này mấy câu lay động lòng người như " Nàng có thích ta không" vẫn còn lẩn quẩn bên tai, người này quả nhiên không thèm để tâm sao, nhưng hai nữ tử yêu nhau, thế gian sao có thể chứa được đoạn nghiệt duyên này?

Duyên đến tác động tâm tư thì sao có thể bình tĩnh được, Tiêu Thiều Quân ánh mắt liễm diễm, nhìn trên mu bàn tay của mình có một bàn tay thon dài khác, từ lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp, tới thẳng tận đáy lòng.

Màn đêm thăm thẳm, không dừng lại.

Tiêu Thiều Quân nhẹ nhàng nâng tay Ôn Thế Chiêu để vào trong chăn gấm, đứng dậy đi ra ngoài cửa điện, bước chân hơi khựng lại, quay đầu liếc mắt một cái, cũng chỉ nhìn chốc lát, thu hồi ánh mắt, lặng lẽ rời đi.

Người đứng lặng bên ngoài cửa sổ đã đem tình cảnh này thu hết vào trong mắt.

Nhìn bóng người Tiêu Thiều Quân biến mất trong đêm đen, Ôn Ngọc Kỳ mới từ ngoài cửa đi vào, chậm rãi đi vào trong phòng, cúi người ngồi bên giường, đưa tay chỉnh lại chăn cho Ôn Thế Chiêu.

Lúc nãy nhận ra động tác của Tiêu Thiều Quân, Ôn Thế Chiêu ý thức đã tỉnh mấy phần, lại có cảm giác được dị động, nàng nheo nửa mắt, trong lúc hoảng hốt thấy bên cạnh có người.

"Trưởng tỷ, là Trưởng tỷ sao?"

"Ừm, là ta." Ôn Ngọc Kỳ xoa đầu Ôn Thế Chiêu, "Đánh thức ngươi sao?"

"Thực sự là Trưởng tỷ a." Ôn Thế Chiêu mê hoặc một lúc, mí mắt miễn cưỡng nâng lên, thấp giọng nói: "Trưởng tỷ, tỷ hôm nay đến rồi sao không tới gặp đệ, muộn như vậy mới tới."

"Có việc nên phải trì hoãn."

Ôn Ngọc Kỳ nặn nặn nàng mặt, hỏi: "Như thế nào, khỏe hơn chút nào chưa?"

Ôn Thế Chiêu vội vàng gật đầu: "Khỏe hơn rất nhiều rồi, thật đó, đệ một chút cũng không có chuyện gì, Trưởng tỷ, tỷ tuyệt đối đừng mắng đệ, đệ lần sau nhất định sẽ cẩn thận."

"Còn dám có lần sau?"

"Được được, đệ sai rồi."

Ôn Ngọc Kỳ nhẹ giọng nói: "Sau này đừng bướng bỉnh như vậy, xuất cung ít thôi, ngoài cung không an toàn, may mà ngươi không có việc gì, bằng không mấy vị cữu cữu kia của ngươi còn không mang đại đao đi tìm phụ vương liều mạng a."

"Đáng sợ đến như vậy sao?"

"Sao lại không, bối cảnh mẫu phi ngươi, từ trên xuống dưới Tôn gia đều là nam đinh, chỉ có nàng là nữ nhi, trước khi vào Ôn Cung được Tôn gia phủng trong lòng bàn tay mà che chở, mẫu phi ngươi lại chỉ sinh ra ngươi, lại qua đời sớm, cữu cữu ngươi yêu thương ngươi muôn phần, so với nhi tử thân sinh còn thân hơn."

Ôn Thế Chiêu nhỏ giọng nói: "Thương đệ là đúng, nhưng cũng không cần nói cữu cữu đáng sợ đến vậy a."

Ôn Ngọc Kỳ bật cười, đứng lên nói: "Được rồi, đã muộn rồi, ta không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai rảnh rỗi ta quay lại thăm ngươi."

"Được rồi, Trưởng tỷ về cẩn thận."

"Ân, ngủ đi."

Nhìn Ôn Thế Chiêu nhắm mắt lại, Ôn Ngọc Kỳ lúc này mới xoay người, dáng đi mềm mại đi ra cửa.

Sáng sớm hôm nay hốt hoảng chạy khỏi hành cung, không đến thăm Tứ hoàng đệ, Ôn Ngọc Kỳ thực sự không thể yên tâm, thừa dịp trời tối không có người liền trở lại hành cung, tránh tai mắt của người khác.

Từ ngoài vào, cả tòa hành cung treo đầy dải lụa hồng, lụa đỏ ngắn treo đầy trên xà nhà, từng cành cây trong hoa viên, đập vào mắt chỉ cảm thấy vừa chói mắt lại vừa trào phúng.

Ngày đại hỷ.

Ôn Ngọc Kỳ bên môi nổi lên một tia trào phúng.

Đi ngang qua một hành lang, bỗng nhiên nghe tiếng đàn cách đó không xa truyền đến, âm điệu quen thuộc, từ khúc quen thuộc, giống như quỷ thần xui khiến, Ôn Ngọc Kỳ dừng bước, ánh mắt mơ hồ thấy trong đình có một thân ảnh bạch y.

Tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng chỉ nghe tiếng đàn nàng liền biết trong đình là người phương nào.

Tiêu Quốc Trưởng Công chúa, Tiêu Vận Thục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv