Ngày hai mươi hai tháng chạp năm Nghĩa Ninh thứ nhất triều Tùy, Lý Uyên bày tiệc rượu trong cung, chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của Lý Thế Dân.
Trên tiệc rượu, muôn hoa nhiễu loạn mê mờ mắt. Từng tốp vũ nữ phất tay áo thướt tha, nối nhau bước vào, lại từ từ lui ra. Tiếng oanh uyển chuyển động lòng người hòa với tiếng đàn sáo, quyện vào hương rượu khiến lòng người lâng lâng.
Lý Thế Dân ngước mắt, ra vẻ thờ ơ nhìn lên cảnh xuân ấm áp trên đại điện. Nhưng thực ra ánh mắt hắn không nén nổi khao khát hướng về bóng dáng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện sau những ống tay áo rực rỡ muôn màu kia.
Dường như chỉ vì nhìn thấy người này mà cả đại điện bỗng dưng tĩnh lặng xuống trong giây lát.
Lý Kiến Thành hôm nay phục sức sang trọng, bỏ đi màu áo trắng thường ngày, thay bằng một bộ trường bào gấm màu xanh đen thêu chìm hoa văn sơn thủy lưu vân, tôn lên hết vẻ thanh quý.
Anh ngồi xuống giữa tiệc, uống rượu một mình, tựa như rất hào hứng thưởng thức ca vũ, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tha thiết của hắn.
Trong đầu lóe lên cảnh triền miên trong rừng ngày hôm ấy, đôi mắt đối phương ẩn hiện nét động tình mông lung, Lý Thế Dân bất giác mỉm cười. Nếu đổi lại là người khác, thấy nét mặt lạnh lùng xa cách bây giờ, làm sao dám ngờ người kia còn có dáng vẻ động tình say lòng người đến thế?
Chén rượu trong tay ngừng lại bên môi hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nhớ ra, cúi đầu nhấp một ngụm.
Nét mặt ấy chỉ có mình được thấy, cũng chỉ có thể thuộc về mình.
Đúng lúc này, khúc ca vừa dứt. Lý Uyên nâng cốc đứng lên, hướng về Lý Thế Dân kính một chén rượu, nói mấy lời mong mỏi. Lý Thế Dân vội vàng đứng dậy, nâng cốc kính lại phụ thân. Hai người đứng đối diện nhau, đều dốc chén uống cạn. Sau đó Lý Uyên kiếm cớ rời đi, thực ra là cố ý nhường cho mấy gã thanh niên thoải mái một chút.
Lý Uyên vừa đi, những tướng lãnh dưới trướng Lý Thế Dân đã nhao nhao lại gần, luân phiên kính rượu. Những tướng lãnh này phần lớn đã từng vào sinh ra tử với Lý Thế Dân, tình nghĩa hiển nhiên là sâu đậm. Lý Thế Dân cũng nhất thời quên đi thân phận nhị công tử, được ai kính rượu đều tiếp lấy, ngửa đầu uống cạn.
Rượu qua mấy tuần, bỗng cảm thấy mặt mình hơi nhột. Chợt nhớ ra chuyện gì, bất giác quay lại nhìn lên hàng ghế đầu. Trong cơn mông lung, chỉ thấy bóng áo xanh kia vẫn ngồi yên chỗ cũ. Dù nhìn không rõ nét mặt đối phương, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, trên mặt cũng bất giác mỉm cười.
Nhưng đang định nâng cốc bước qua lại bị tướng lãnh xung quanh vây kín, lại thêm một lượt mời rượu. Lý Thế Dân không từ chối được, đành mỉm cười tiếp rượu từng người.
“Nhị công tử quả nhiên đã trưởng thành.”
Lý Kiến Thành cầm chén rượu, vừa thu ánh mắt đã nghe có người bên cạnh cảm thán.
Ngước mắt nhìn lên, lập tức mỉm cười, buông chén rượu đứng dậy thi lễ: “Bùi đại nhân.”
Bùi Tịch liếc nhìn chén rượu gần như chưa động vào trên bàn, cung kính chắp tay với anh: “Nơi này ồn ào, thế tử có thể ra ngoài nói chuyện không?”
Lý Kiến Thành nhìn ông ta, chậm rãi gật đầu, gọi hạ nhân lấy áo hồ cừu rồi đi cùng ông ta ra khỏi đại điện.
Đêm đã về khuya, ánh trăng chảy tràn như nước. Bước vào hậu viện mới phát giác không biết từ bao giờ trời đã đổ tuyết. Tuyết vụn bay loạn, thế không lớn nhưng cũng phủ một tầng trắng xóa lên nền viện.
Bùi Tịch ngẩng đầu nhìn vầng trăng giữa trời, thở dài nói: “Nhị công tử còn trẻ đã có phong thái của bậc đại tướng, quả là hiếm thấy.”
“Bùi đại nhân mỗi lần có chuyện muốn nói với Kiến Thành đều vòng vo mấy bận, tiếc thay Kiến Thành ngu dốt, không thể lĩnh ngộ thâm ý bên trong.” Lý Kiến Thành siết chặt áo hồ cừu trên người, nhìn ông ta mỉm cười, “Đại nhân có lời gì xin đừng ngại nói thẳng.”
Bùi Tịch đảo mắt nhìn anh, cũng cười nói: “Nếu thế tử thật sự không hiểu ý lão phu, chỉ e cũng không nói ra lời này.” Lẳng lặng cân nhắc giây lát, cuối cùng quyết định nói thẳng,“Ngày ấy ở cuộc bàn luận xuất binh tiêu diệt cha con Tiết Cử trong phòng nghị sự, không biết thế tử có nhìn ra phần nào tính toán trong lòng Đường vương?”
“Phụ thân chưa cần bàn bạc với ai đã phong Thế Dân làm đại tướng,” Lý Kiến Thành vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nói, “Làm thế chính là có ý muốn trui rèn, để ngày sau giao trọng trách đánh đông dẹp bắc cho hắn.”
Bùi Tịch thở dài: “Xem ra lòng thế tử trong sáng như gương, lão phu cả nghĩ rồi.”
“Chuyện này có gì không ổn?” Lý Kiến Thành trái lại còn cười, “Thế Dân vốn là tướng tài trời sinh, nếu có thể bình định thế lực bốn phương thì cũng là chuyện tốt.”
Bùi Tịch lắc đầu: “Thế tử đã nói ra lời ấy, tức là không tin Bùi Tịch vậy.”
Lý Kiến Thành ngẩn người, lại nghe ông ta nói: “Đến một ngày thế tử chịu tin Bùi Tịch, Bùi Tịch bất cứ lúc nào cũng ngóng chờ xa giá, nguyện góp sức khuyển mã.” Dừng một chút, đưa mắt nhìn thẳng vào Lý Kiến Thành, nói rành rọt từng chữ, “Giờ này Bùi Tịch chỉ có tám chữ để khuyên thế tử: Công cao lấn chủ, hối thì đã muộn.”
“Công cao lấn chủ, hối thì đã muộn……” Lý Kiến Thành nhắc lại một lần, lại bật cười, nói với Bùi Tịch, “Bùi đại nhân, Kiến Thành có một câu này, có thể thỉnh giáo đại nhân hay chăng?”
Bùi Tịch đáp: “Xin thế tử cứ nói.”
“Không dám giấu đại nhân, gần đây Kiến Thành tình cờ có được một thanh kiếm, kiếm này trăm năm khó gặp, thổi tóc đứt đôi, sắc bén vô cùng, quả là chí bảo hiếm có. Kiến Thành đã dùng đến vài lần, trên chiến trường có thể nói là đạp bằng mọi chông gai, muôn sự thuận lợi.” Nói đoạn Lý Kiến Thành thoáng trầm ngâm, lại tiếp: “Có điều mấy hôm trước tình cờ gặp một thầy tướng, thấy kiếm này, chỉ nói nhuệ khí quá thịnh, chung quy sẽ có một ngày đả thương chủ nó.”
Bùi Tịch nghe vậy khẽ nhíu mày.
Lý Kiến Thành mỉm cười, hỏi ông ta: “Không biết Bùi đại nhân nghĩ Kiến Thành nên dùng kiếm này thường xuyên, khiến nó phát huy tối đa công năng, hay là…… mau mau bẻ gãy kiếm, đề phòng hậu hoạn.”
Lời vừa nói ra, đôi mày nhíu chặt của Bùi Tịch thoáng chốc giãn ra. Ông ta chầm chậm lắc đầu, nở một nụ cười đắc dĩ, nói: “Câu hỏi này của thế tử quá mức cao thâm, lão phu tài mọn, chỉ e không thể đưa ra ngu kiến.”
Lý Kiến Thành cười nói: “Kì thực tám chữ vừa rồi của Bùi đại nhân chính là kiến giải, chẳng qua đại nhân không muốn nói rõ ra thôi.”
“Trước có đáp, sau mới có hỏi.” Bùi Tịch cũng bật cười, “Vậy xem ra trong lòng thế tử đã sớm có tính toán. Lão phu quả nhiên đã làm chuyện thừa rồi.” Dứt lời chắp tay thi lễ, xoay người cáo từ.
“Đại nhân đừng nói vậy.” Lý Kiến Thành đứng tại chỗ đáp lễ, lặng lẽ nhìn bóng ông ta biến mất trong đêm tối.
Hồi lâu, chợt nhếch môi cười khẽ một tiếng, thầm than Bùi Tịch này có lẽ thật sự có tài liệu việc.
Chẳng qua tám chữ của ông ta, có lẽ đúng là cả nghĩ.
Tám chữ này, chỉ e trên đời không ai có thể hiểu thấu đáo hơn chính bản thân mình.
*****
Khi tiệc rượu tan đi, trăng đã treo lơ lửng giữa bầu không.
Lý Thế Dân ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy ghế kia đã trống, trong lòng cũng trở nên hụt hẫng. Sau khi chia tay với mọi người, hắn không về phủ mà lảo đảo đến chỗ Lý Kiến Thành.
Một khi khao khát muốn nhìn thấy đại ca nảy sinh trong đầu, hắn đã không cách nào dừng lại, dẫu chỉ là một tích tắc cũng không thể trì hoãn.
Nhưng đợi đến khi hắn đạp lên tuyết đọng rảo bước vào phủ đệ của Lý Kiến Thành thì đèn trong phòng đối phương đã tắt. Lý Thế Dân vịn tay lên khung cửa, mấy lần muốn đẩy ra, nhưng cân nhắc một hồi cuối cùng lại thu về, thở ra một hơi dài.
Bỗng nghe sau lưng vang lên một tiếng gọi khẽ: “Thế Dân?”
Lý Thế Dân xoay người, chỉ thấy Lý Kiến Thành đang đứng ngay sau lưng mình. Ánh trăng bạc chảy tràn trên gương mặt, suối tóc đen lấm tấm đọng tuyết, khoác bên ngoài một tấm áo hồ cừu trắng tinh. Thoạt nhìn thanh quý, lại cũng thanh lãnh dị thường.
Trong khoảnh khắc, tưởng như muốn hòa vào mặt đất phủ đầy tuyết kia, tan biến như chưa từng gặp gỡ.
Lý Thế Dân bỗng tiến lên, ôm chầm cả người lẫn áo hồ cừu, siết chặt vào trong lòng.
“Đại ca……” Miệng thì thào gọi tên anh, trong men say, giọng hắn cũng hơi run rẩy.
Lý Kiến Thành đứng nguyên tại chỗ, đưa tay vuốt tóc hắn, giọng anh mang theo ý cười nhàn nhạt, “Ngoài trời lạnh giá, hãy vào nhà trước đi.”
Lý Thế Dân vùi đầu vào cổ anh, chỉ cảm thấy hơi thở quen thuộc kia thật dễ dàng khiến nhịp hô hấp của mình trở nên nóng bỏng. Hắn nghe vậy, chầm chậm gật đầu, từ từ buông tay ra, mặc cho Lý Kiến Thành kéo mình vào phòng.
Lý Kiến Thành xoay người khép cửa, ngăn cơn gió rét trong viện ở bên ngoài. Nhưng vừa mới quay lại, đã bị Lý Thế Dân đè mạnh lên cánh cửa.
Hơi thở nóng bỏng khác thường cùng với những cái hôn bừa bãi bên vành tai, dường như khiến cho quá nửa lượng tuyết đọng trong đêm tan ra thành nước.
“Ba ngày nữa Thế Dân đã phải xuất chinh rồi. Đại ca, tối nay hãy tặng Thế Dân một món quà mừng sinh nhật…… được chứ?”
Lý Kiến Thành hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua đầu vai hắn, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy một sắc đen mịt mùng.
Một lúc lâu sau, anh chầm chậm mỉm cười, đáp: “Được thôi.”
*****
Trong phòng một màu tối đen, chỉ có tiếng thân xác va đụng giữa màn đêm yên ắng là trở nên hết sức rõ ràng.
Tuyết đọng ngoài cửa sổ đã tan đi gần hết, ngoài trời rét buốt thấu xương, nhưng trong màn gấm lại tràn đầy hơi ấm của mùa xuân.
Lý Thế Dân nghiêng người giữ lấy thắt lưng người trong lòng, ra sức công kích hết lần này tới lần khác. Hơi rượu tàn lại bốc lên lần nữa, đốt cháy toàn thân, nhiệt độ nóng bỏng này khiến hắn ý loạn tình mê đến không thể kiềm chế.
“Đại ca…… Đại ca…… Đại ca……” Đắm chìm trong bể dục, hắn hôn bừa bãi lên sau gáy đối phương, tha thiết gọi hai chữ này giống như lần trước.
Nhớ lại khoảnh khắc khi hắn quay lại và thấy anh giữa trời tuyết, lòng hắn bỗng dưng trở nên hoang mang. Không hiểu vì sao, dù có xác nhận thế nào, thuyết phục bản thân thế nào, trong lòng hắn vẫn luôn âm ỉ một nỗi lo, không thể nào gạt đi.
Lo đại ca chừa từng thật sự thuộc về mình.
Bởi vì hắn phát hiện ra, suy nghĩ trong lòng đại ca mình chưa từng thật sự hiểu rõ, thậm chí không hiểu mảy may. Ý niệm này nảy lên trong đầu, tựa như một loại giày vò tra tấn.
Giờ này khắc này, dưới men say kích thích, Lý Thế Dân không ngừng công kích người nằm dưới, ra sức tiến vào rồi lại rời đi, cứ thế lặp lại quá trình hợp rồi phân hết lần này tới lần khác.
Chỉ có cảm giác này là chân thật, chân thật đến đỗi dù là ai cũng không thể phủ nhận.
Lý Kiến Thành bị hai cánh tay của hắn giữ chặt trong ngực, theo từng đợt công kích dữ dội, thân thể anh cũng run rẩy theo. Năm ngón tay túm lấy tấm chăn bên dưới, cố kiềm chế tiếng thở dốc trầm thấp, lưng cong lên, chỉ cảm thấy thân thể cận kề phía sau nóng cháy dị thường.
Giữa đất trời băng giá, hơi ấm kia phảng phất như một ngọn lửa rực cháy, dùng cách thức cực đoan để truyền nhiệt. Khoái cảm bị bức ra từ tứ chi bách hài, dâng trào đến đỉnh, sau đó bị thiêu đốt đến gần như cạn kiệt.
Không biết đã phát tiết đến lần thứ mấy, cuối cùng Lý Thế Dân cũng hoàn toàn rời khỏi thân thể Lý Kiến Thành. Hắn đưa tay mò tìm tấm chăn, cuốn chặt hai người lại. Đặt những cái hôn nhè nhẹ lên lưng đối phương, từ gáy đến lưng rồi lại xuống eo, lặp đi lặp lại, không muốn xa rời.
Không biết do quá mệt mỏi hay là do men rượu bốc lên, hắn hôn rồi lại hôn, cuối cùng không cưỡng lại được cảm giác uể oải, liền giữ nguyên tư thế ôm anh từ phía sau, chầm chậm rơi vào cõi mộng.
Cảm thấy động tác của đối phương từ từ ngừng lại, hơi thở phả vào sau gáy cũng dần dần trở nên ổn định. Lý Kiến Thành cúi đầu, chầm chậm thở ra một hơi nóng cháy, muốn đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, nhưng hai cánh tay đối phương lại trói chặt thân thể anh, không cho anh cựa quậy chút nào.
Đúng vào lúc này, sau lưng lại vang lên giọng nói mơ hồ của Lý Thế Dân, không rõ là hư hay thực, là mộng hay tỉnh: “Đại ca…… suy nghĩ trong lòng huynh…… có thể cho Thế Dân biết một phần không……”
Nhếch môi mỉm cười, không biết là bất đắc dĩ hay là mỉa mai, cuối cùng buông lỏng toàn thân. Chẳng bao lâu sau, cũng mệt mỏi thiếp đi.
*****
Hai ngày kế tiếp, Lý Thế Dân chạy đôn chạy đáo trong doanh, làm nốt những công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi xuất chinh. Mỗi ngày đều bận rộn từ sớm tới khuya, gần như không có thời giờ rảnh rỗi, thậm chí mãi đến đêm trước khi xuất hành, trong lúc sửa soạn hành trang hắn mới rời khỏi quân doanh, một lần nữa trở về phòng mình.
Trong góc phòng chất một đống vật phẩm linh tinh, chính là quà mừng sinh nhật của quan viên trong triều đưa tới mấy ngày gần đây. Lý Thế Dân thừa biết đó chẳng qua là mấy món vàng bạc thông thường nên cũng không để tâm, vả lại mấy ngày gần đây bận rộn, còn không buồn liếc mắt qua một lần.
Nhưng đến tối nay hắn mới phát hiện ra trong đống đồ kia có một hộp gấm dài nằm tít cuối bàn. Dù không hề hoa mỹ, lại đặc biệt hút mắt người ta.
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi qua đó, cầm lên đặt xuống mặt bàn rồi mở nắp.
Trong hộp là một cuốn tranh, từ từ mở ra, dưới ánh nến vàng vọt, chỉ thấy nét mực trên giấy ung dung thong thả, mỗi câu mỗi chữ đều uyển chuyển như rồng lượn, nhẹ như chim hồng bay.
(À vâng, đây chính là hai câu Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long nổi tiếng trong bài Lạc Thần phú của Tào Thực)
Đầu ngón tay bỗng run lên, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra, vật này…… đúng là trân bảo trên đời hiếm có, “Lan Đình tập tự”.
Vật này, trên đời chỉ duy người ấy có.
Lý Thế Dân đã sớm nghe nói Lý Kiến Thành dùng vật này dẫn dụ Vệ Huyền, thi kế ly gián với ba thế lực trong thành Trường An. Sau khi thành Trường An bị phá, bức họa này rơi vào tay Dương Hựu, anh lại đích thân đòi về.
Hẳn đây là vật anh vô cùng yêu thích.
Vậy mà hôm nay…… vật ấy lại vô thanh vô tức, lẳng lặng nằm trong tay mình.
Lý Thế Dân cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống, chợt nhếch khóe môi, nở một nụ cười.
Có lẽ hết thảy cũng giống như bức họa này, mình rõ ràng đã nắm trong tay, mà nhất thời sơ suất lại chưa từng chú ý. Trái lại, còn thêm lo âu dư thừa.
— Đại ca, tâm ý của huynh, lại đúng như ta đã nghĩ?
— Nhưng đáp án là gì đã không còn quan trọng. Dù sự thật có phải là thế hay không, ta cũng đều tin.
Bất tri bất giác, đầu ngón tay của Lý Thế Dân đã từ từ dùng sức, nắm chặt mép rìa cuốn tranh chữ. Nhưng kế đó, qua cơn kinh giác, lại bất ngờ buông tay, chỉ sợ mình tạo ra một nếp nhăn dù là nhỏ nhất trên cuốn tranh này.
Sau đó, hắn ôm tâm tình ấm áp, cẩn thận cuốn kĩ cuộn tranh rồi đặt trở về trong hộp. Đúng lúc này, lại thấy trong hộp vẫn còn một tờ giấy thoạt nhìn không hề nổi bật.
Lý Thế Dân ngẩn người, nhón tay nhặt lên, đưa ra trước mắt, lại một lần nữa mỉm cười.
Trên đó chẳng qua chỉ ghi bốn chữ, nhưng đối với hắn lại nặng tựa ngàn cân.
“Thế Dân, khải hoàn.”