Editor: Thanh Du
*****
Sáng sớm hôm sau, Lý Kiến Thành thay một bộ đồ nghiêm chỉnh, theo Lý Uyên đi diện kiến Đại vương Dương Hựu.
Dương Hựu chẳng qua mới ngoài hai mươi, lúc này tuy chỉ là tù giam lỏng nhưng tuyệt không muốn rơi vào thế yếu trước thần tử năm xưa. Thấy cha con Lý Uyên, y chỉ thản nhiên lệnh cho hạ nhân đón khách, trong từng cử chỉ vẫn mơ hồ lộ ra nét kiêu căng.
Lý Uyên liếc nhìn Lý Kiến Thành, vẫn vấn an với đầy đủ lễ nghĩa, chờ y cho phép mới ngồi xuống. Lý Kiến Thành đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy phủ của Dương Hựu hết sức xa hoa, những thứ treo trên tường hay bày trên kệ chỉ liếc nhìn cũng biết đều là kỳ trân dị bảo.
Ánh mắt dừng lại hồi lâu ở một bức tranh chữ trên tường, cuối cùng lẳng lặng thu về.
“Đại vương điện hạ,” Lý Uyên im lặng một lát rồi tiếp, “Hai vị tướng quân Âm Thế Sư, Cốt Nghi đã tử trận trong đại chiến, mà Vệ Huyền tướng quân lại thắt cổ tự sát tại nhà…… Chuyện này, chẳng hay điện hạ đã biết chưa.”
Bề ngoài ông tươi cười, sắc mặt hòa ái, nhưng vừa mở miệng đã nói ra những lời đáng sợ. Chỉ thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Hựu đã hơi giãn ra, nhưng y vẫn ra sức duy trì phong thái tôn quý của mình, nghe vậy chỉ thản nhiên đáp: “Ba vị tướng quân hi sinh vì nước, dù chết vẫn vinh.”
Lý Uyên cười ha hả, đáp: “Điện hạ nói rất phải, lát nữa thần trở về nhất định sẽ hậu táng ba vị tướng quân.”
Dương Hựu nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cúi đầu chậm rãi nhấp trà, nhưng bàn tay cầm chén trà cũng không kiềm chế nổi mà run lên nhè nhẹ.
Lý Kiến Thành liếc nhìn Lý Uyên rồi nhanh chóng chuyển sang Dương Hựu: “Dương Quảng bạo ngược, thiên hạ oán than, đại quân ta nổi lên chính là để phế Dương Quảng, lập điện hạ lên ngôi đế. Đại quân ta từ khi khởi sự ở Thái Nguyên đã cáo tri cho toàn thiên hạ, xin điện hạ chớ hoài nghi.”
Dương Hựu cười nhạt một tiếng: “Thủ đoạn ‘bắt thiên tử lệnh chư hầu’, ngươi tưởng bản vương nhìn không ra?”
Lý Kiến Thành nghe vậy cũng không đáp, chỉ ung dung cười nói: “Lên ngôi cửu ngũ, cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý bất tận, hoặc trở thành oan hồn dưới đao, phơi thây chốn đồng hoang…… Thần nghĩ nếu thử cân nhắc, lựa chọn con đường đầu tiên hẳn là thỏa đáng hơn cả.”
Dương Hựu nghe vậy, đột ngột ngước mắt nhìn lên, thấy người này mặc áo trắng, ôn hòa nho nhã, thậm chí ngữ điệu còn dịu êm như gió thổi mây trôi. Chỉ có điều…… Ẩn ý trong từng câu chữ lại khiến người ta bất giác rùng mình ớn lạnh.
Cứ tưởng với tác phong giả nhân giả nghĩa của Lý Uyên, hẳn ông ta sẽ còn vòng vo mất một lúc lâu, chẳng ngờ Lý Kiến Thành lại nói ra một câu đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Theo, thì sống; chống, thì chết.
Thật ra đạo lý đơn giản này, bản thân y cũng hiểu.
Dương Hựu im lặng hồi lâu, chậm rãi buông chén trà, đáp: “Việc này…… hãy để ta cân nhắc thêm.” Lời này nói ra, vẻ kiêu ngạo ban đầu đã tan đi quá nửa.
Lý Uyên nghe vậy, trong lòng đã sáng tỏ. Ông mỉm cười đứng dậy, chắp tay với Dương Hựu: “Vậy ba ngày sau thần sẽ lại thăm.” Dứt lời cung kính thi lễ rồi xoay người bước đi.
Lý Kiến Thành nối bước ông, bất chợt dừng chân, quay lại chỗ Dương Hựu, chắp tay vái một vái: “Thần cả gan thỉnh cầu điện hạ ban cho thần một vật.”
Dương Hựu nghe vậy cả kinh, khẽ nhướn mày hỏi: “Thế tử muốn vật gì?”
Ánh mắt Lý Kiến Thành lướt qua đầu vai y, nhìn bức tranh chữ treo phía sau, nói rành mạch từng câu từng từ: “Thần muốn…… bộ tranh chữ sau lưng điện hạ.”
Dương Hựu nghe vậy, quay người liếc một cái, liền đó khẽ mỉm cười: “‘Lan Đình tập tự’ này là báu vật thế gian hiếm có, thế tử quả là có con mắt tinh tường.”
“Điện hạ nói vậy là sai rồi,” Rõ ràng nghe ra vẻ khó chịu trong giọng điệu của đối phương, Lý Kiến Thành mặt không đổi sắc, giữ nguyên nụ cười, lại đột ngột mở miệng, “Thần cả gan muốn hỏi, báu vật này bệ hạ lấy được từ đâu?”
Dương Hựu nghe vậy ngẩn người, chỉ đành im lặng. Thực ra nó vốn là tang vật do Âm Thế Sư và Cốt Nghi thu được sau khi dẹp bỏ Vệ Huyền. Vệ Huyền yêu thích tranh chữ, trong nhà vô số kỳ trân dị bảo đều bị Dương Hựu vung tay ban thưởng xuống dưới. Chỉ duy một bức “Lan Đình tập tự” này có thể coi là trân bảo hiếm thấy trên đời, Dương Hựu không dám khinh thường, mới giữ nó lại, treo ở vị trí nổi bật nhất trong phòng.
Ban đầu cũng hoài nghi rốt cuộc vì sao Vệ Huyền lại có được bảo vật quý giá nhường này, nhưng Vệ Huyền đã sớm bị bức tử ở nhà dưới danh nghĩa “tự sát”. Nỗi hoài nghi này, có thể nói là chìm xuống không sủi tăm.
Nhưng lúc này đây, Dương Hựu nhìn vẻ mặt bình thản hàm chứa ý cười của Lý Kiến Thành, bỗng kinh ngạc hiểu ra, không lẽ bức họa này lấy được từ tay y?
Trong lòng dù nghĩ vậy, ngoài mặt lại vẫn bình thản như thường. Dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Vật này vốn là của Vệ Huyền tướng quân.”
Lý Kiến Thành nghe đến đây, nét cười đã rõ rệt thêm vài phần, thong dong nói: “Nếu là vậy, thần xin thỉnh cầu điện hạ vật quy nguyên chủ.”
Dương Hựu nghe vậy đã hơi thất sắc, đứng lên hỏi: “Nói vậy nghĩa là sao?”
“Có lẽ điện hạ không biết, đêm thần tặng bức họa này cho Vệ tướng quân cũng chính là đêm ông ta bị phát hiện thông đồng với địch.” Thấy sắc mặt đối phương đã tái đi vài phần, Lý Kiến Thành dừng một chút lại tiếp, “Điện hạ có còn nhớ rõ chứng cứ thông đồng với địch – một lá thư mật không? Lá thư đó giấu trong chính bảo vật này.”
Dương Hựu còn đang lặng người, bỗng kinh hãi thất sắc, hỏi: “Đây, đây chẳng lẽ là mưu kế của ngươi?”
Lý Kiến Thành mỉm cười ôn hòa tao nhã, mặt không đổi sắc, “Vệ tướng quân thật ra là vì bức họa này mà vong mạng, thành Trường An cũng vì bức họa này mà rối loạn nhân tâm.” Dừng một chút, lại hơi nghiêng người về phía trước, nhìn đối phương nói, “Một vật hại nước hại dân như thế, điện hạ còn muốn tiếp tục giữ lại bên người?”
Dương Hựu ngã ngồi xuống ghế, ngây ra nhìn người trước mặt. Chỉ cảm thấy giữa ý cười ôn nhuận như ngọc của đối phương mơ hồ hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn ngẩn người, toàn thân không rét mà run. Lặng đi mất một lúc, hắn lẩm bẩm: “Vật ấy…… bản vương sẽ trả ngọc về Triệu.”
(Chuyện là thời chiến quốc, vua Triệu có một viên ngọc bích vô cùng quý giá, vua Tần biết được mới xin đổi 15 tòa thành lấy ngọc. Vua Triệu phái Lạn Tương Như mang ngọc sang Tần, Lạn Tương Như thấy vua Tần chỉ muốn chiếm ngọc mà không muốn cắt đất, bèn tìm cách mang ngọc trả về cho Triệu. Thành ngữ hoàn bích quy Triệu hay giá liên thành đều xuất phát từ đây mà ra.
Viên ngọc bích này gắn liền với những câu chuyện hết sức li kỳ kéo dài suốt lịch sử Trung Quốc, đặc biệt là sau khi nó rơi vào tay Tần Thủy Hoàng và được khắc thành ngọc tỷ truyền quốc, truyền hơn 2000 năm qua rất nhiều triều đại, đến giờ vẫn còn giữ được. Ai thích mày mò mời vào link này)
Lý Kiến Thành tức khắc mỉm cười, lùi lại một bước, chắp tay vái: “Đa tạ điện hạ ban ân.” Dứt lời liền bước đến vách tường sau lưng hắn, tự tay cẩn thận gỡ bức thư họa xuống.
Đang định cáo từ, Dương Hựu lại cúi đầu nói: “Vật ấy…… nếu bản vương không đưa thì ngươi tính sao?”
Lý Kiến Thành dừng một chút, lại cười hết sức bình thản.
“Đối với thần, nếu đã là thứ thuộc về mình thì dù đánh mất bao lâu vẫn phải đoạt lại.”
Dứt lời cúi người vái một vái, thái độ đặc biệt khiêm cung.
Dương Hựu lặng lẽ nhìn anh, cắn môi không nói. Nhưng đúng lúc này, khi anh cúi người xuống, ánh mắt y lại bắt gặp một mảng hồng ngân hỗn loạn nằm sâu trong cổ áo.
Dương Hựu ngẩn ra, mãi cho đến Lý Kiến Thành xoay người rời đi mới hoàn hồn.
*****
Lý Kiến Thành ra khỏi cửa phủ, lại thấy Lý Uyên đang chắp tay đứng cách đó không xa. Bèn bước qua, thi lễ: “Sao phụ thân còn chưa đi?”
Lý Uyên xoay người lại, ngắm nghía vật trong tay anh rồi cười nói: “Vi phụ đã đoán trước con nhất định muốn lấy vật ấy.”
Lý Kiến Thành nghe vậy cũng mỉm cười, đáp: “Phụ thân cứ đùa, vật ấy là trân bảo đời này hiếm gặp, Kiến Thành đương nhiên sẽ không để nó rơi vào tay kẻ khác.”
Lý Uyên lắc đầu, cười nói: “Nếu con thật sự luyến tiếc, đêm đó đã không mang bản gốc đi gặp Vệ Huyền. Tranh này dù đẹp thì chẳng qua cũng chỉ là một quân trên bàn cờ mà thôi. Lúc ấy dùng để ly gián Vệ Huyền, còn bây giờ…… hẳn là để giáng một đòn thị uy cho Dương Hựu.”
Lý Kiến Thành cũng không chối nữa, chỉ khẽ mỉm cười: “Quả nhiên không chuyện gì qua mắt được phụ thân.”
“Vậy cũng tốt,” Lý Uyên cười thành tiếng, “Dương Hựu kia tính tình nhu nhược, nhưng trong xương cốt lại lộ ra nét kiêu căng. Cứ nhùng nhằng vừa đấm vừa xoa với y, còn không hiệu quả bằng cách nói thẳng của con.” Dứt lời vỗ vai Lý Kiến Thành đầu vai, nói, “Vi phụ còn vài chuyện quan trọng, không nán lại đây lâu được, con cũng mau về phủ đi.”
Lý Kiến Thành kính cẩn tiễn Lý Uyên, bản thân mình cũng nhanh chóng lên kiệu trở về phủ.
Bước vào phòng mình, khép chặt cửa, thở phào một hơi như trút được gánh nặng, đưa tay day mi tâm. Đúng vào lúc này, một đôi tay lại ôm lấy eo anh từ phía sau.
Lý Kiến Thành ban đầu kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Anh không cử động, chỉ rũ mắt nhìn cửa gỗ khắc hoa trước mặt, nhẹ nhàng cười hỏi: “Đến đây từ bao giờ, sao ta chưa nghe hạ nhân báo lại?”
Lý Thế Dân chôn mặt vào hõm vai anh, lắng nghe nhịp thở của anh, cúi đầu đáp: “Là ta bảo hạ nhân không cần thông báo.”
Lý Kiến Thành cúi đầu “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Mới tĩnh dưỡng một ngày, sao đã vội qua đây?”
“Thế Dân trong lòng mong nhớ đại ca, chịu không nổi phải đến đây thăm.” Vừa nói, Lý Thế Dân vừa ra sức ôm chặt lấy người trong lòng. Kì thực hắn sợ, sợ chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mơ, sợ mấy ngày sau gặp lại, hết thảy lại dường như chưa từng phát sinh.
Chỉ trong khoảnh khắc này, chỉ khi lặng lẽ ôm anh vào lòng, hắn mới dám chắc chắn thứ mình khao khát lâu nay thì ra đã không còn là ảo tưởng hư huyễn.
Mà đã thật sự có được.
Lý Kiến Thành không đáp lời, chỉ khẽ mỉm cười: “Giữa ban ngày ban mặt, làm thế còn ra thể thống gì?” Dứt lời cúi đầu định kéo tay hắn ra.
Nhưng đối phương lại càng ôm anh chặt hơn, không muốn buông ra. Lý Kiến Thành đang định mở miệng, lại đã nghe Lý Thế Dân nói: “Vừa rồi đại ca hỏi nhiều như thế, có chịu nghe Thế Dân nói vài câu chăng?”
“Cứ nói đi.” Lý Kiến Thành im lặng một lát rồi gật đầu.
“Trận chiến hôm qua, đại ca có bị thương?”
“…… Chưa hề.”
“Vậy là tốt rồi…… A, kể ra cũng thật nực cười, ta vốn muốn cố ý để đại ca trấn thủ hậu phương, thực chất…… là sợ đại ca gặp chuyện bất trắc.”
“……”
“Còn nữa, ta muốn dùng sức mình thay đại ca…… đánh hạ thành trì này.”
“……”
“Không ngờ lại đẩy đại ca vào nguy hiểm…… trong lòng Thế Dân áy náy không nguôi.”
“……”
“Đại ca.”
“Ừ?”
“Sẽ có một ngày Thế Dân đem giang sơn mình tự tay đánh hạ dâng lên trước mặt huynh. Huynh…… sẽ tin ta chứ?”
“Ta…… tin……”
Lý Thế Dân mỉm cười, nói: “Nhưng trước đó Thế Dân phải tìm danh y khắp thiên hạ đến chữa khỏi cố tật đau tim cho đại ca.”
Lý Kiến Thành nghe vậy thì ngẩn người, bất giác đưa tay xoa lên ngực.
Tìm danh y khắp thiên hạ…… chữa khỏi cố tật đau tim này…… Thế Dân, ngươi liệu có biết chứng bệnh này rốt cuộc do đâu mà có?
Âm thầm cười nhạo một tiếng, lại cảm thấy bên tai bất chợt dâng lên một hơi thở ấm áp.
“Đại ca…… trong lòng Thế Dân chỉ có mình huynh.”
Bàn tay túm vạt áo từ từ buông lỏng, lát sau, Lý Kiến Thành chậm rãi thở dài một hơi.
“…… Ta biết.”
*****
Mấy ngày sau, Lý Kiến Thành tỏ ý muốn đi thăm Đốt Bật. Lý Thế Dân liền nói công trụ quốc cứu viện đại ca không thể quên được, nhất định phải đi theo nói lời cảm tạ.
Lý Kiến Thành làm sao không biết hắn nghĩ gì, nghe vậy chỉ cười, cũng không vạch trần, dẫn hắn cùng đi đến phủ của Đốt Bật.
Lúc đó Đốt Bật đang ở trong hậu viện, cầm một thanh đại đao tự múa một mình, thân thủ tuy có phần kém linh hoạt nhưng khí thế vẫn nguyên vẹn như xưa.
Lý Kiến Thành bước lên trước, chắp tay nói: “Mấy ngày không gặp, hẳn là trụ quốc đã bình phục khá nhiều.”
Đốt Bật vốn dĩ quá mức tập trung, không hề nhận ra có người bước vào. Nghe tiếng nói gã mới xoay người, thấy Lý Kiến Thành thì không khỏi vui mừng ra mặt.
“Kiến……” Nói đến đây chợt thoáng thấy Lý Thế Dân mặt nặng như đeo đá đang khoanh tay tựa vào gốc cổ thụ gần đó, lập tức sửa lời, đổi thành thái độ xa lạ, cung kính thi lễ, “Chỉ là vết thương vặt lại phiền thế tử đến thăm, trong lòng mừng vui khôn xiết.”
“Trụ quốc đừng nói vậy.” Lý Kiến Thành mỉm cười, “Nghe Thế Dân kể lại, ngày đó nếu không nhờ trụ quốc ngăn cản truy binh, chỉ e Kiến Thành khó mà thoát vây.” Đưa mắt nhìn xuống băng vải quấn trên thắt lưng gã, liền thở dài, “Liên lụy trụ quốc mang thương, trong lòng thật sự áy náy không yên.”
“Thế tử chớ nói vậy,” Đốt Bật cũng khách khí đáp lại, “Hai bên nếu đã kết thành minh ước, thế tử gặp nạn, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Hai người khách sáo qua lại một hồi, Đốt Bật đưa mắt liếc qua Lý Thế Dân rồi nhanh chóng thu về.
Lý Kiến Thành liếc mắt một cái đã nhìn ra, liền xoay người hỏi Lý Thế Dân: “Thế Dân, hôm nay ngươi đến đây không phải là để tạ ơn trụ quốc sao?”
Lý Thế Dân nghe vậy liền bước lên, chắp tay với Đốt Bật, nói với vẻ không cam tâm: “Đa tạ trụ quốc đã cứu giúp đại ca.”
Đốt Bật nhìn hắn cười cười: “Đâu dám đâu dám, người thực sự cứu thế tử thoát vây là nhị công tử mà.”
Lý Thế Dân còn định nói tiếp, mà Lý Kiến Thành thấy thế đã vội ngắt lời: “Ta có vài câu muốn nói với trụ quốc. Thế Dân, ngươi về trước đi được không?”
Lý Thế Dân nhìn chằm chằm Đốt Bật, trong mắt là địch ý rõ nét. Nhưng quay sang nhìn Lý Kiến Thành đang mỉm cười ôn nhuận, địch ý này lập tức dịu lại, bình tĩnh chắp tay, xoay người sải bước rời đi.
Đốt Bật nhìn theo bóng hắn rời đi, thu ánh mắt nhìn sang Lý Kiến Thành, bất đắc dĩ thở dài: “Kiến Thành, ngươi thừa biết Lý Thế Dân không ưa ta, cớ gì lại mang hắn theo?”
Lý Kiến Thành cười cười, hỏi ngược lại: “Thế Dân muốn đến thăm bệnh đại ca, ta há có thể từ chối?”
Đốt Bật ra hiệu cho Lý Kiến Thành ngồi xuống đôn đá trong viện, cười hỏi, “Vậy vì sao sau đó lại bảo hắn đi?”
Lý Kiến Thành vén vạt áo ngồi xuống, đáp: “Ban đầu chỉ định tới thăm một chuyến, sau lại thấy đại ca hình như muốn nói điều gì, dĩ nhiên không thể có người thứ ba.”
“Được rồi được rồi.” Đốt Bật rót một chén trà đặt trước mặt anh, nghe đến đây thì mỉm cười, nói, “Tác phong và lời nói của Kiến Thành quả là không một kẽ hở.”
Lý Kiến Thành bưng chén trà, chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, nhìn gã hỏi: “Đại ca…… thật sự phải đi sao?”
Đốt Bật cũng nhìn lại anh, chỉ thấy sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt đó, dường như có vài phần muốn lưu khách, lại dường như chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Gã im lặng một lát, cuối cùng chỉ đành cười khổ: “Quả nhiên không chuyện gì qua được mắt ngươi.”
Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ rũ mắt, nhấp một ngụm trà trong chén, rõ ràng đang chờ gã nói tiếp câu chuyện.
Đốt Bật liền nói: “Mấy ngày trước nhận được thư từ Khả hãn, giục ta trở về.” Dừng một chút lại tiếp, “Đợi cho vết thương này lành bớt, ta không thể không cáo từ.”
Lý Kiến Thành vẫn nhìn đăm đăm vào nước trà xanh biếc trong chén, hỏi: “Thủy Tất Khả hãn gọi đại ca về vào lúc này, không lẽ là…… có biến cố gì?”
Đốt Bật thở dài: “Không giấu gì Kiến Thành, ta đi đã lâu ngày, việc trong triều cũng không hiểu rõ cho lắm. Vì thế cho nên ta mới phải mau mau trở về, không thể trì hoãn.”
Lý Kiến Thành nghe vậy liền trầm ngâm, chỉ hỏi: “Đại ca định bao giờ đi?”
Đốt Bật đáp: “Nếu không có việc đột xuất thì là đầu tháng sau.”
Lý Kiến Thành cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn gã, nhưng trong đôi mắt anh vẫn là ý cười ôn nhã, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc nào khác. Buông chén trà, bình thản nói: “Đến lúc đó Kiến Thành nhất định sẽ tiễn đưa.”
Không níu kéo, không nuối tiếc, thậm chí không có lấy nửa phần không đành lòng.
Đốt Bật cười khổ gật đầu, thầm nghĩ nếu y không như thế thì đã chẳng phải là Lý Kiến Thành.
*****
Mấy ngày sau, Lý Uyên dẫn quần thần đến điện Đại Hưng nghênh đón Đại vương Dương Hựu lên ngôi hoàng đế, tôn Dương Quảng làm Thái thượng hoàng, sửa niên hiệu Nghĩa Ninh. Huỷ bỏ tất cả pháp lệnh cũ, tự soạn ra mười hai ước pháp tạm thời, kiêm nhiệm ba chức Đại đô đốc, Thượng thư lệnh, Đại thừa tướng, tự phong là Đường vương.
Làm xong những việc này, kì thực đã nắm vững đại quyền trong tay.
Nhưng Lý Uyên nào phải hạng sống yên ổn không màng an nguy, ông hiểu rõ dù mình đã chiếm cứ Trường An, nhưng không chỉ phía đông vẫn còn Tùy Dạng đế ở Lạc Dương, mà ở hướng ngược lại, phía tây Quan Trung cũng không hề ổn định. Các thế lực cát cứ như gió cuốn mây vần, nếu không sớm trừ bỏ, cuối cùng sẽ uy hiếp đến Trường An.
Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, Lý Uyên triệu tập chúng tướng đến phòng nghị sự, nói: “Từ ngày khởi sự ở Thái Nguyên tới nay, đại quân ta đã đạp bằng mọi chông gai, một đường nam hạ, chiếm cứ Trường An theo đúng kế hoạch chẳng qua chỉ mất bảy tám tháng, đây hoàn toàn là nhờ công lao khổ cực của các vị.” Dừng một chút, ông bước sang một bên, để lộ bức địa đồ cực lớn treo sau lưng, đưa tay chỉ lên mấy điểm, “Nhưng nếu xem thời cuộc bây giờ thì cũng biết đất Trường An còn chưa yên ổn. Khuất Đột Thông rục rịch ngóc đầu ở phía đông, may nhờ Lưu Văn Tĩnh cố thủ Đồng Quan, ba lần đánh bại, nhất thời không cần lo lắng. Nhưng cha con Tiết Cử, Tiết Nhân Quả ở phía tây dã tâm cũng rất lớn, ngày nào chưa trừ thì ngày đó Trường An còn chưa được an.”
Lý Thế Dân nghe vậy lập tức đứng lên, chắp tay nói: “Phụ thân, Thế Dân nguyện đi đánh dẹp hai tên giặc kia!”
Lý Uyên mỉm cười, vuốt râu nói: “Thế Dân đừng vội, lần này ý vi phụ cũng là cho con xuất chiến.”
Lý Thế Dân vô thức đưa mắt nhìn sang Lý Kiến Thành, chỉ thấy đối phương ngồi yên trên ghế, mỉm cười với mình. Trong lòng Lý Thế Dân khẽ động, lập tức tiến lên lĩnh mệnh.
Sau khi Lý Uyên phân phó xong công tác hành quân, đợi mọi người sắp tản đi hết, bỗng gọi Lý Thế Dân lại: “Thế Dân, mấy hôm nữa là sinh nhật mười tám tuổi của con rồi, vi phụ muốn thiết yến trong cung chúc mừng, cũng coi như tiễn con lên đường, không biết ý con thế nào?”