Khi tôi ngồi trong phòng của một khách sạn nào đó đã là chuyện của một tiếng sau đó rồi, trước mặt tôi chỉ có một cái máy tính, một ly cà phê, nửa điếu thuốc còn cháy nằm trong gạt tàn thuốc lá.
Một tiếng trước, khi tôi bước xuống xe Lam Sơn cũng không cản lại, chị ấy ngồi im lặng một chỗ lắng nghe động tĩnh tôi mở cốp xe rồi di chuyển hành lý, tôi đặt chìa khóa xe lên trên bảng đồng hồ, nói em có thời gian sẽ đổi tên sang xe của chị.
Khi kéo vali rời đi tôi thật sự rất hy vọng Lam Sơn ở sau lưng gọi tên tôi, giây phút đó chị ấy chỉ cần nói một câu yêu tôi, tôi sẽ cảm thấy tất cả những việc làm của một năm nay đều đáng giá, cũng tha thứ cho chị ấy vừa rồi tổn thương tôi thế nào. Cho dù năm phút trước tôi vừa nói chia tay xong, nhưng tôi không ngại ngần gì mà ngay lập tức làm lành.
Nhưng Lam Sơn dường như rất ngại, thế nên chị ấy mới không nói gì.
Tôi kéo vali hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của chị ấy, sau đó khoang mắt liền chảy ròng ròng hai dòng nước ấm nóng, nhưng nếu nói là đau khổ thì cũng không phải thế, bởi vì sau việc đó tôi đây không hề khóc nữa, không biết là sự kiên cường từ trong xương cốt, hay là thật ra vốn dĩ không có buồn đến thế.
Tôi đến cửa 7-11 của khu chung cư mua một lon cà phê, lúc thanh toán hoá đơn ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nói một câu lấy thêm một cái bật lửa. Sau đó tôi đứng trước cửa tiệm, châm lửa điếu thuốc Dương Hi tặng cho tôi, rồi hút một hơi, nhanh chóng đăng lên vòng bạn bè:
Không ai nói với tôi là thuốc khó hút như vậy, con mẹ nó, tại sao.
Vòng bạn bè của tôi nếu không phải là bạn cùng ngành thì là nghệ nhân, đặc điểm của mấy người này là gì, chính là đã nóng tính, đã trọc đầu lại cực kỳ thích thức khuya, thế nên rất nhanh liền có người thả like cùng với mấy dòng bình luận hahahahaha, phản hồi của Dương Hi trong này như thanh thủy xuất phù dung: "Bị ẩm rồi, mua cái mới."
Tri kỷ tôi, Dương Hi.
Tôi quay người đi vào cửa hàng chọn một bao thuốc, sau đó đi khách sạn thuê phòng, ngồi xuống mở hòm thư ra, bên trong là nội dung của phim tài liệu mà Lục Tinh Gia gửi, tôi vừa chỉnh sửa vừa nhắn tin cho anh ta, nói tôi chia tay rồi.
Tôi nghĩ một lúc, dường như có chỗ nào không đúng cho lắm.
Kỳ thực thì tôi và Lam Sơn từ trước đến giờ chưa từng nói là ở bên nhau, chúng tôi chỉ là cùng nhau lên giường một cái, sau đó thành đồng nghiệp bạn giường dài hạn. Tôi đến sống ở nhà chị ấy cũng vì chăm sóc cún, lúc rời đi thì nói để đôi bên bình tĩnh lại, hai lần tôi tỏ tình đều không tật mà chết. Thế nên bạn nhìn xem rất nhiều sự việc nói ra thì rất danh chính ngôn thuận, nhưng tính ra thì không liên quan gì sất đến tình yêu.
Vì vậy tôi lại gửi tin nhắn cho Lục Tinh Gia: dù sao thì vẫn chưa từng nói là ở bên nhau.
Tôi mới gõ chữ xong thì cái tay khác đã đi mò thuốc lá rồi, thật ra thì làm cái ngành nghề này của chúng tôi rất ít người không hút thuốc. Tôi thấy rằng sau này mình có thể bắt chước Haruki Murakami, viết một cuốn sách
. Thực tế lúc này tôi đang nghĩ là bao thuốc Dương Hi cho thất sự rất vĩ đại, nó chứng kiến lịch sử vươn lên của tôi từ một con chó vô dụng, chứng kiến được cả quá trình đen tình đỏ bạc của tôi, thậm chí khoảnh khắc mà tôi muốn phản bội tất cả mọi lời hứa với Lam Sơn, nó cũng là lựa chọn đầu tiên.
Mặc dù nó bị ẩm rất khó hút, mẹ nó.
Thật ra lần đầu tiên hút thuốc không khó như tôi nghĩ, tôi không hề bị sặc mà còn lờ mờ có cảm giác tràn vào phổi quen thuộc. Lúc tôi dập tắt điếu thuốc thứ hai thì nghĩ đến ngày trước Lam Sơn ngồi trên xe ôm lấy tôi lặng lẽ rơi nước mắt, uy hiếp tôi rằng tôi mà hút thuốc chị ấy sẽ không hôn tôi nữa.
Tôi cười cười trong câm lặng, thời thiếu niên không sợ cái gì, chỉ có tình yêu là điểm yếu.
Vào không giờ năm phút Lục Tinh Gia gọi điện cho tôi, sau khi nhận cuộc gọi nghe câu đầu tiên xong tôi liền muốn xách đao đi giết anh ta:
"Em có thể khóc được rồi."
Tôi:???
Tôi tức đến bật cười: "Anh trả phí diễn cảnh khóc cho tôi không?"
Lục Tinh Gia liền rất bối rối: "Không khóc hả?"
"Không khóc." Tôi lại châm lửa thêm điếu thuốc, "Tôi chỉnh sửa xong cái anh gửi cho tôi rồi, được một lần này cùng ý tưởng với anh. Quyết định nội dung này xong thì tôi có thể viết dự án rồi."
Lục Tinh Gia chắc là nghe được tôi đang làm gì, nói em hút thuốc ít thôi.
Tôi nói được thôi, thế chúng ta bắt đầu được chưa.
Tôi và Lục Tinh Gia mất bốn mươi phút để sắp xếp toàn bộ nội dung của phim tài liệu, anh ta nói ý tưởng này lấy từ chính bản thân anh ta, không liên quan đến công ty, thế nên anh ta muốn quay chân thật nhất có thể, tôi tỏ ý hiểu rồi, tâng bốc ngay tại chỗ: "Chàng tiên độc nhất được thiên đường cử xuống trần gian Lục Tinh Gia."
Đầu bên kia Lục Tinh Gia liền im lặng một lúc, tôi hỏi anh ta làm gì thế, anh ta nói đang tìm chuyến bay gần nhất, từ phim trường quay về giết tôi.
Tôi kéo Lục Tinh Gia quay về chuyện chính, hiểu rõ được ý tưởng của anh ta xong, tôi nói được rồi, anh ngủ đi, ngày mai còn quay phim.
Tôi vốn dĩ cũng chẳng nghĩ đến chuyện níu giữ anh ta quá lâu, Lục Tinh Gia bộn bề công việc còn phải phân tâm làm nhà nhà tư vấn tình cảm cho tôi, rất khổ cực. Tôi nhanh chóng nói qua một lượt về nội dung với anh ta, một là bởi vì không muốn làm lỡ dự định đi học ở LA của anh ta vì chuyện quay phim tài liệu, hai là tôi phải tìm một việc gì đó để làm, không thì đêm dài dằng dặc, tôi không chắc có chống đỡ nổi không.
Lục Tinh Gia nói được, liền tắt máy rồi.
Tôi châm lửa điếu thuốc thứ bao nhiêu cũng không nhớ rõ nữa, thậm chí tư duy đã hỗn loạn đến nỗi không rõ vì sao tôi lại bắt đầu hút thuốc. Có lẽ là vì phiền muộn, hoặc có lẽ là một loại tượng trưng kỳ dị nào đó, khi tôi châm lửa điếu thuốc có ý nghĩa là tôi đã rời khỏi Lam Sơn, thói quen và yêu cầu của chị ấy không thể trói buộc tôi được nữa, tôi giống như một đứa trẻ nghịch ngợm lần đầu tiên xa nhà, đi tìm kiếm cảm giác kích thích mới lạ, cho dù tôi vốn dĩ chẳng hứng thú gì với việc hút thuốc.
Tôi nên vui vẻ sao.
Tôi viết dự án kế hoạch xong đã là năm giờ rồi, lúc mở khung trò chuyện ra mới phát hiện Lục Tinh Gia có gửi một tin, không có âm thông báo, giả dụ tôi không nhìn thấy có lẽ nó đã chết ở trong đây rồi.
Lục Tinh Gia nói, không sao, không chết được.
Đúng là cái miệng của người qua đường. Tôi cũng cảm thấy vậy, không chết được, mạng người dai, không dễ chết đến thế. Nhưng lúc tôi đọc từng chữ từng câu trong cái dòng này vẫn cảm giác được trái tim đập loạn đến phát đau, cảm giác bàn tay Lam Sơn ấn ở bên trên vẫn lờ mờ còn đấy, nhưng khi tôi nhắm mắt lại sờ lên, chỉ có không khí.
Cafein đã không còn tác dụng với một đứa mất ngủ hơn hai mươi tư giờ như tôi, tôi leo lên giường nằm như một con chó chết. Con người trước lúc ngủ có phải hay không càng dễ yếu đuối, tôi bỗng nhiên nhớ ra tôi đã rời xa cái ôm đó hơn một tháng rồi, thói quen của con người sẽ biến mất sau ba tuần, thế nên tôi chắc đã sớm quen với việc ngủ một mình rồi, và trước khi chìm vào giấc ngủ tôi chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ:
Xin chị đó, đừng có xuất hiện trong giấc mơ của em.
Lần này tôi ngủ rất lâu, lúc thức dậy miễn cưỡng đã kiểm soát được giờ giấc chênh lệch rồi, sau đó phát hiện ra cả thế giới đều đang tìm tôi, chỉ sợ là đang hoài nghi tôi chết rồi.
Nhưng nói thật tôi ngủ ngon lành như vậy vẫn là nhờ có công ty giúp cho, bọn họ dùng nick chính Weibo của tôi đăng bài thanh minh, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho tôi bảo tôi thời gian gần đây phải giữ khoảng cách với Lam Sơn, những chuyện khác đừng quan tâm đến, tập trung làm tốt công việc là được. Tôi khịt mũi khinh bỉ, giữa hai chúng tôi không còn tồn tại hai chữ "khoảng cách" nữa rồi.
Sau khi ngủ dậy tôi tắm một phát, vứt vỏ hộp thuốc vào trong thùng rác, sắp xếp qua loa một lúc rồi bắt xe đi đến công ty. Trên đường đi tôi làm hai việc, việc đầu tiên chính là liên hệ công ty bất động sản, dù gì tôi cũng không thể ở khách sạn mãi được; việc thứ hai chính là xem xét đến chuyện của Lục Tinh Gia thì đây được tính là việc riêng của tôi, tôi không thể dùng tài nguyên nhân lực của công ty đến giúp tôi được, đồng nghĩa với việc tôi phải tự mình đi kiếm một team đến giúp tôi làm, tôi lướt trong danh sách bạn bè của mình để tìm được người có thể nhận được công việc này, cơ bản thì trừ người thiết kế phim trường ra, tất cả các vị trí khác đều không thiếu. Dù sao bình thường tôi cũng chụp ảnh chân dung nhiều, các việc thiết kế phim trường cho bộ phim như này thì tôi vẫn kiêm làm được, nhưng quay cho Lục Tinh Gia thì tôi không thể qua loa như vậy.
Lần này tôi không làm một cách rầm rộ, dù sao thì Lục Tinh Gia vẫn chưa tiết lộ tin tức mình sẽ đi LA ra ngoài. Tôi tự mình đăng một tin tuyển việc ở trên nick phụ weibo rồi, chỉ nói đơn giản là gần đây tôi sẽ hợp tác với Lục Tinh Gia, cần tìm một người thiết kế phim trường, gửi demo đến email của tôi, thể hiện được suy nghĩ của bạn về người này một cách trực tiếp nhất có thể.
Danh sách bạn bè ở nick này đa số là người cùng ngành, thuận tay chia sẻ giúp tôi, chỉ tầm một đến hai tuần sau là email của tôi đầy bản thảo. Khi đó tôi cũng bận đến quay cuồng mặt mày rồi, dù sao cái tin đồn với Lam Sơn kia không có bằng chứng xác thực, công việc của tôi vẫn ổn định mà phát triển. Ngày hôm nay tôi đang edit lại một bộ ảnh mới chụp, trợ lý đi đến đưa cho tôi một tờ danh sách, tôi liếc qua một cái:
"Cái gì đây?"
"Danh sách demo đã chọn lọc, đã chỉnh sửa và gửi vào email cho chị rồi."
Tôi "ờ" một tiếng, sau đó hỏi:
"Nhiều lắm không?"
"Mười mấy người."
"Phiền em rồi."
Nói như vậy thôi, sau khi kết thúc công việc ở trên tay tôi vẫn mở email ra, đầu tiên là nhìn một lượt thành quả mà trợ lý đã chọn lọc trước, thật ra thì cũng rất tốt, nhưng tôi cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó. Tôi rót một cốc nước, lại châm lửa một điếu thuốc, lòng nói Lục Tinh Gia anh xem xem chị gái còn phải đích thân đi lọc email, chẳng khác gì hoàng đế cổ đại đích danh đi tuyển tú cả. Nhưng tôi cũng không đi mà khoác lác với anh ta, tôi biết là tôi vẫn chỉ vì bản thân mình, một khi tôi dừng bận rộn tất cả các việc trên tay, tôi liền nhớ đến Lam Sơn.
Lại bắt đầu rồi.
Tôi vò đầu, lướt tới một bản thảo, bắt đầu xem qua.
Thật ra làm cái này rất mệt, chất lượng những bản demo được nộp chẳng có gì khác biệt, tôi đọc đi đọc lại nhiều lần đâm ra chán ngán, tôi tính là xem thêm một cái nữa rồi đi ngủ, thế là mở ra xem cái, tim đập thình thịch.
Cái con mắt thẩm mĩ chó của em trợ lý này, ngày trước tôi làm trợ lý mà bỏ qua cái này, không bằng gieo mình xuống sông Hoàng Phố tự sát luôn đi
Tôi thở dài một hơi, đánh dấu sao cho cái email này, tôi hài lòng vui vẻ chuẩn bị đi ngủ, trước khi tắt máy tính liếc cái tên của email này một cái, cực kỳ đơn giản và cộc cằn: changle. (Thường Lạc)
Tôi cười trên nỗi đau của người khác: Thần tiên giáng thế Lục Tinh Gia, tôi tìm cho anh một tri kỷ như thế này, anh cũng nên biết đủ mà thường lạc đi nhé.