Tôi như hẹn về nước.
Tôi và Lam Sơn tâm ý tương thông đến kỳ lạ, từ hai ngày rưỡi trước chị ấy nhắn tin chúc ngủ ngon cho tôi đến giờ, chúng tôi không gửi bất kỳ một tin nhắn nào cho nhau nữa. Đoạn thời gian này nhắn tin cho tôi chỉ có Thu Lịch và Lục Tinh Gia thỉnh thoảng cũng nhắn nữa, người ở phía trước thật ra có quan hệ rất tế nhị trong sự việc này, lãnh đạo biết mối quan hệ của hai chúng tôi rất tốt, trong giai đoạn đặc thù như này mới bảo anh ta đả thông tư tưởng cho tôi, đổi lại là một đồng nghiệp bất kỳ cùng chức vụ khác, chỉ sợ là trong cái lúc này đều sẽ đâm sau lưng tôi một nhát, nhưng Thu Lịch không những không như thế, mà còn thẳng thắn mà nói thật với tôi, nói là nếu tôi sợ bị anh ta đâm sau lưng, anh ta sẽ giải xóa bỏ sạch sẽ chuyện này.
Khi đó tôi đang xoa lông mày nói không cần, cũng không phải vì tôi ngây thơ tốt bụng tin được tất cả mọi người, mà là bởi vì phong cách chụp ảnh của Thu Lịch khác hoàn toàn so với tôi, cứ cho là không đâm sau lưng tôi lần này, anh ta hoàn toàn vẫn có thể đi tốt trên con đường của bản thân. Trả lời xong tôi lại có chút nực cười, tôi đã đạt đến mức độ đến ngay cả lòng tốt và tình nghĩa của người khác cũng phải cân đo đong đếm, nếu như Thu Lịch và tôi có cùng phong cách, chỉ e rằng lúc này tôi cũng một chân đạp anh ta ra.
Còn bên này Lục Tinh Gia thì đơn giản hơn rất nhiều, anh ta bận quay phim, nhưng vẫn cầm điện thoại gửi cho tôi một câu:
Anh chỉ là một người qua đường, không sao.
Con mẹ anh, Lục Tinh Gia nói câu này thà không nói còn hơn. Anh ta một giây trước vừa gửi tin nhắn cho tôi xong, một giây sau người của bộ công quan cùng phụ trách tổ nhiếp ảnh liền đi vào phòng họp. Tôi ngoan ngoãn cất điện thoại đi, chuẩn bị họp.
Không thể không nói công ty tôi xử lý vấn đề này vẫn là rất nghiêm túc, cũng là bởi vì làm cái ngành này gặp GAY nhiều như rau hẹ, gặt đi đợt này thì đợt sau lại đâm chồi nảy lộc tiếp tục mọc lên, còn không sợ. Một bàn người đều ngồi rất ngay ngắn, bàn bạc bản chất của sự việc, từ việc điều tra ngọn ngành nguồn tin tức đến đánh giá mức độ lên men của dư luận, lại đến việc phân tích xu hướng phát triển và thiết lập các biện pháp ứng phó, chỉ ngắn ngủi trong nửa tiếng đồng hồ cơ bản đã xử lý gọn gàng.
Tôi không biết là Lục Tinh Gia đã tìm hiểu rõ ngọn ngành sự việc trước hay là anh ta có tài tiên đoán, anh ta nói "không sao" đúng thật là không sao.
Bởi vì cái tin này rõ ràng là nhắm đến Lam Sơn.
Nguồn gốc của tin cũng là bắt nguồn từ Lam Sơn và tôi. Ít ra khi tôi nhìn thấy bức ảnh đó tôi biết nó được chụp vào ngày đầu tiên tôi và Lam Sơn quen nhau, Lam Sơn cầm điện thoại, tôi dùng ly rượu ngăn cách chúng tôi và camera, Lam Sơn lúc này đang cúi người hôn tôi, hai chúng tôi dường như sắp ngã xuống chị ấy mới nhấn nút chụp, thế nên ly rượu màu hổ phách dập dờn kia che mất hơn nửa mặt tôi, tôi xuất hiện trong bức ảnh chỉ có cằm và phần mái tóc rơi xuống vai, nhưng Lam Sơn ở trong bức ảnh này, là nhân vật duy nhất tuy khó những vẫn có thể nhận ra.
Chó săn ảnh dựa vào nó viết một bài báo, nhưng bởi vì ngoài Lam Sơn ra thì cô gái tóc dài kia rất khó để xác nhận thân phận, thế nên chỉ có thể suy đoán ra từ trong nhóm xã hội của Lam Sơn, còn xét về mối quan hệ bên ngoài, người thân thiết nhất với Lam Sơn là nhiếp ảnh gia Tiêu Châu. Theo phỏng đoán của bộ công quan, trong khoảng thời gian này có lẽ có người đi theo chụp trộm nơi ở của Lam Sơn, nhưng đáng tiếc tôi vì công việc nên luôn lăn lội ở bên ngoài, vì vậy không có được chứng cứ xác thực.
Một loạt đầu mối đều mất dấu hết, theo tình hình hiện tại thì, bị ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là Lam Sơn, nghe nói bên chị ấy đã thanh minh rồi, nhưng tài nguyên trong nước vẫn bị ảnh hưởng, trước mắt một số hoạt động đang bàn đã có khách hàng bày tỏ mong muốn được cân nhắc thêm một thời gian.
Lúc tôi nghe được lời này liền ngây người, theo góc độ nào đó mà nói thì đây chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Thị trường quốc tế vẫn thả lỏng hơn thị trường trong nước một chút, giả dụ nếu như Lam Sơn muốn trốn tránh trong nước, công ty cũng cần kiếm tiền, có thể sẽ sắp xếp cho chị ấy hoạt động ở nước ngoài, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, chỉ cần Lam Sơn hoạt động bình thường, vậy tình hình chưa hẳn đã tồi tệ như chúng tôi tưởng tượng. Dù sao thì trong cái thời đại gái thẳng còn dám hôn lưỡi này, mối quan hệ thân thiết giữa hai cô gái dễ chối bỏ sạch sẽ hơn, công báo làm xong rồi, chuyện lớn đến mấy cũng không còn gì to tát. Chỉ cần tôi sống chết không mở miệng, sự việc này đối với tôi chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Nhưng tôi thật sự có thể sống chết không nói gì sao.
Trong tiếng thảo luận của mọi người tôi trầm mặc hiền lành và rất dễ thất thần, tôi suy nghĩ rất nhiều, cái suy nghĩ gần đây nhất là về đầu hạ hai tháng trước ở New York, khu vực utc+5:00 rất ít khi thời tiết âm u mà rất quang đãng mát mẻ, tôi trong bầu trời xanh thẳm đó vô số lần nhớ đến một Lam Sơn thanh thuần, một Lam Sơn đẹp đẽ, một Lam Sơn dễ thương cùng vô số đủ loại hình ảnh Lam Sơn đáng yêu, tôi luôn muốn nói, trong thời tiết đó...
Có chị ở bên thì tốt rồi.
Lúc kết thúc cuộc họp đã là sáu giờ tối rồi, mặc dù làm cái nghề này thì tăng ca là như cơm bữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi, khom người cúi đầu xin lỗi mọi người. Sau khi tất cả rời đi chỉ chừa lại tôi và Thu Lịch, tôi nói sao anh còn chưa cút, Thu Lịch không trả lời, nói.
"Cô với Lam Sơn là thật nhỉ."
"Câu này là công ty bảo anh hỏi à?"
"Công ty không để tâm đến việc này. Là tôi đoán được. Câu tiếp theo mới là công ty bảo tôi nói với cô... " Thu Lịch nói, "Không cần biết thật hay giả, phải giữ khoảng cách."
Thu Lịch trước giờ vốn là một người luôn hi hi ha ha, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nghiêm túc như vậy, biết là anh ta thực sự quan tâm đến việc của tôi.
Sau cùng tôi cũng được cho phép trở về nhà, bởi vì Thu Lịch tiết lộ một tin tức nhỏ cho tôi, công ty của Lam Sơn đã bỏ tiền mua chuộc chó săn giữ im lặng rồi, thời gian này sẽ không có người ngồi canh giữ ở chỗ ở của Lam Sơn nữa, bảng xếp hạng hái ra tiền của giới chó săn luôn là chích thuốc/ mại dâm/ tình một đêm/ ngoại tình/ tình yêu bí mật, trong tình hình khó kiếm được bằng chứng thật, người thật và không có độ hot, chúng tôi mãi mãi vẫn không có giá trị như vậy.
Thu Lịch nói muốn tiễn tôi, tôi từ chối rồi, tự mình bắt xe quay về khu chung cư. Nhưng tôi không có lên nhà luôn, mà quay lại xe của tôi và Lam Sơn, tôi gồng sức nhét vali vào, sau đó chui vào ghế lái, đóng cửa lại, thở một hơi thật dài, cảm thấy có phần mệt mỏi, lại có chút muốn cười.
Tôi nhớ lại lúc nhỏ khi được nghỉ học quay về nhà, đôi khi nhìn thấy ông bố của tôi ngồi ở trong xe động cũng không động, sau khi tôi vào nhà một lúc lâu bố mới như thường mà nhấc chân vào cửa. Rất lâu sau đó tôi mới hỏi bố tại sao lại ngồi ngây người trên xe, lúc đó tôi đã đến độ tuổi có thể ngồi uống bia cùng bố trên bàn ăn rồi, mặt bố đỏ gay lắc lư cốc rượu, nói rằng những lúc như thế này con không phải là một người chồng, cũng không phải là một người bố, mà là chính bản thân con. Con hút xong một điếu thuốc này hoặc là nghe xong một khúc nhạc này, mở cửa xe ra, liền sẽ dứt khoát cảm nhận được, cuộc sống thật đau khổ.
Vào năm thứ tư sau khi tôi nghe được câu nói đó, tôi đã sở hữu một chiếc xe, và vào một buổi đêm con đường sự nghiệp của tôi phải đối mặt với một dấu mốc quan trọng như thế này, tôi mới hiểu rõ được rằng tại sao đại đa số đàn ông gồm bố tôi ở trong đó lại nguyện nhốt mình vào một góc nhỏ nhoi chật hẹp để trốn tránh hiện thực, cũng hiểu được cái cảm giác áp lực khi mở cửa xe ra, bụi bặm cuộc đời sẽ giống như bão cát cuồn cuộn ập đến, người sẽ tắt thở mà chết trong đó.
Cuộc sống thật sự đau khổ, bố không lừa tôi.
Tôi không muốn ra ngoài nữa.
Tôi gửi cho Lam Sơn một tin nhắn, nói chị xuống lầu đi, em ở trong xe.
Lam Sơn không trả lời, tầm năm mươi phút sau chị ấy xuống rồi, kéo cửa ghế phụ lái rồi ngồi xuống, sự trầm mặc giữa chúng tôi đa phần đều là tâm ý tương thông, nhưng hiện tại thì lại là không có gì đáng nói cả. Ngược lại Lam Sơn lại cười xì trước một tiếng, nói em bị cháy nắng rồi. Tôi nghiêng đầu nhìn chị ấy.
"Trong xe không có đèn, đèn đường cũng không sáng, sao chị nhìn thấy được?"
"Tôi thấy thời tiết bên kia rất đẹp, nên đoán được rồi."
Hiện tại Lam Sơn giấu những lời nói đường mật vào khuôn mặt điềm tĩnh của chị ấy, như thế thì tôi sẽ biết được những ngày không có tôi ở đây, chị ấy thực sự có xem dự báo thời tiết của bên kia tôi sống, lặng lẽ quan tâm tôi có khoác thêm hay cởi bớt áo hay không. Nhưng tôi bây giờ có phải hay không đã quá mẫn cảm lại mềm yếu hèn hạ, tôi thậm chí cho rằng, đến ngay cả sự quan tâm như thế này của Lam Sơn, tôi cũng rất khó mà đi đối mặt cùng với chống đỡ, vì vậy Lam Sơn nói xong câu này, tôi không có nói thêm gì nữa, được một lúc sau, tôi nói.
"Có điều tra ra là ai không?"
"Điều này rất quan trọng sao?"
"Ảnh gốc ở trong máy của chị."
Trong bóng tôi Tôi và Lam Sơn nhìn vào đôi mắt nhau vài giây, Lam Sơn đột nhiên cười: "Em nghi ngờ tôi tự bung ra sao?"
Thật ra ý tôi không phải như vậy, làm nghệ sĩ không có chuyện điện thoại luôn luôn dính ở bên người, khi Lam Sơn đang bận công việc thì điện thoại có thể rơi vào tay của quản lý hoặc là vô số trợ lý khác, chỉ cần một phút không để ý đến, là ai hoặc là lúc nào, muốn lấy được cái gì không phải là chuyện khó.
Nhưng Lam Sơn đầu tiên lại đặt ra một câu hỏi không cần thiết, tôi như bị câm không nói nên lời.
Chị ấy rõ ràng là biết tôi chưa từng và sẽ không nghĩ như vậy, lại cứ lựa những lời nói có gai đó ra mà hỏi.
"Em đang để bụng chuyện công ty tôi thanh minh, gạt bỏ sạch sẽ chuyện này giữa em và tôi sao?" Lam Sơn thấy tôi không trả lời, vì vậy đổi một câu hỏi khác."
"Không để bụng. Bởi vì em không muốn trở thành một Lục Tinh Gia hay Bạch Cập thứ hai."
"Em xem em, vẫn thông minh như vậy." Lam Sơn liền cảm khái, ngữ điệu có phần hơi kỳ quái, như đang lẩm bẩm một mình, "Không ai muốn chết ở đây cả, mọi người vẫn muốn tiến về phía trước... Vậy Châu Châu em thì sao?"
"Em là vì chị đó."
Tôi bất lực nhưng vẫn phải cười mà trả lời, may mắn thay vì giây phút này không có một tia sáng nào, không thì Lam Sơn nhất định sẽ nhìn thấy được sự mệt mỏi phờ phạc của tôi. Tôi thật sự hy vọng lúc này đây Lam Sơn có thể ở trong bóng đêm mà ôm hoặc là hôn tôi một chút, như thế thì tôi có thể vứt hết những cuộc trò chuyện mang gai sắc nhọn này, mà nói với chị ấy ánh nắng hai bên bờ đại dương kia đẹp đến nhường nào, vô số khoảnh khắc tôi mong đợi chúng tôi có thể cùng nhau đi dưới ánh mặt trời, quang minh chính đại mà nắm tay hay ôm hôn nhau, chứ không phải ở nơi như thế này, bị tất cả mọi người kỳ dị đến nỗi không thể trốn tránh.
Lam Sơn quả nhiên giơ tay ra... chị ấy nhẹ nhàng ấn vào trái tim tôi.
"Là vì tôi sao?"
Ngón tay mảnh khảnh của chị ấy cách chiếc áo sơ mi mỏng manh của tôi, lại nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa.
Trong bóng tối tôi thậm chí nghi ngờ Lam Sơn đang cầm chặt con dao găm kề vào ngực của tôi, tôi thậm chí vì nghĩ thế mà toát cả mồ hôi lạnh, nhưng đầu óc tôi vẫn bối rối và hỗn độn.
"... "
"Xin lỗi."
Cuối cùng đến lượt tôi hỏi câu này: "Vì cái gì?"
"Vì tôi không cảm nhận được hết tất cả những gì em đã làm." Lam Sơn ngước đầu lên nhìn tôi, "Tất cả những gì em cho rằng nên làm, hoặc là không cần thiết. Tôi nói như vậy sẽ làm em tổn thương."
"Không đâu."
Tôi nỗ lực lắc đầu. Nhưng thật sự thì có tổn thương, cực kỳ tổn thương, nhưng tôi muốn nghe Lam Sơn nói tiếp.
"Châu Châu, sẽ không có ai thật lòng sống vì người khác cả. Em đã làm rất nhiều thứ, vẫn luôn lấy tôi làm cớ, vẫn luôn đang tiến về phía trước. Cuộc sống của em hiện giờ đầy đủ mà vui tươi, tất cả những việc em đã làm, bất luận là tốt hay là xấu, đều sẽ dừng lại ở trên người của em. Em hiểu ý của tôi không?"
Tôi không còn tâm trí nào mà đi trả lời câu hỏi của Lam Sơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi bảo Lam Sơn ra đây là một sai lầm to lớn, tôi đã mất bao nhiêu công sức để tìm ra một phạm vi làm nhà tù của tôi, bây giờ bản thân tôi lại ở trong này tạo ra một cơn bão cát làm người ta ngạt thở. Từng câu từng chữ của Lam Sơn đều làm tôi rất muốn khóc lại rất muốn cười, tôi muốn hỏi chị ấy, chị cảm thấy thế nào, là cảm thấy em ích kỷ quá lại giả tạo sao, gắn cái tên của chị lên thì có thể sẽ không còn là một người chủ nghĩa vị kỷ khéo léo nữa, mà có thể nói là em đang vì tình yêu mà dâng hiến thanh xuân của mình hay sao.
Dối trá.
Tôi thấy rằng Lam Sơn con mẹ nó rất máu lạnh, tất cả cảm giác an toàn của chị ấy đều đến từ sự nghiệp và tiền bạc, vì vậy bất luận là lúc nào ở nơi đâu đi chăng nữa, tình cảm chân thành của tôi đều bị giẫm đạp và đưa đi làm vật tế, trong show TAAKI trước đây lời van nài đau thương của tôi là vô dụng, lúc sự nghiệp chị ấy thăng hoa tất cả những sự dậm chân tại chỗ của tôi đều có thể bỏ qua, tất cả những ý nghĩ leo lên cao của tôi đều được hiểu thành vì bản thân mình, chứ không phải là quyền phát ngôn mà tôi muốn giành giật vì chị ấy, cho dù tôi toàn tâm toàn ý mà vì chị ấy lần sau có thể đứng ở vị trí c rực rỡ rạng ngời trong ống kính của tôi.
Nhưng tôi dễ dàng dỗ dành thế này, dễ tới nỗi dường như không cần đến lời nói đường mật, một cốc oden đầy ắp bò viên còn bốc hơi nóng vào đêm đông ở thủ đô Tokyo, một chiếc bánh pudding nhỏ mềm dai, một lần Lam Sơn xuất hiện, một cái ôm một nụ hôn thân mật hay là một lần làm tình liền có thể dễ dàng giải quyết được tôi. Nhưng tất cả những cái biện pháp dỗ dành như đang dỗ một chú mèo nhỏ cô đơn hay dỗ một đứa trẻ không ngoan này, rất có tác dụng đối với em, là bởi vì em quá dễ dàng thỏa hiệp sao?
Là vì em quá yêu chị mà.
Có chút cay nóng từ từ dâng lên từ dưới mắt tôi, vào những lúc toàn thân lạnh cóng như vậy thì sự hiện diện của nó đặc biệt rõ ràng. Tôi trong chính lúc này đây, nhớ ra một câu hỏi rất quan trọng:
"Chị yêu em không?"
Tôi bỗng dưng nghiêm túc hỏi.
Vào giây phút này Lam Sơn như bị thời gian giết chết, hoặc là do tôi giết chết thời gian, Lam Sơn trước sau vẫn im lặng mà cứng nhắc. Tôi không hỏi lần thứ hai. Tôi biết chị ấy nghe thấy rồi.
Chị ấy không trả lời.
Tôi lặng lẽ đợi rất lâu, Lam Sơn vẫn không nói gì.
Trong không gian tối đen như mực này thật gay go, tôi lại có thể ở trong không gian này đòi lấy tình yêu, khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Nhưng lúc đó tôi thật sự cũng không nghĩ gì nhiều, hoặc có thể là tôi vốn dĩ biết rằng tôi đang hỏi một câu không hề có câu trả lời, giống như dùng ngôn ngữ tay với người mù hay là hát cho người câm điếc nghe, trên đời này những chuyện vô nghĩa nhiều đến thế, đợi chị nói yêu em là một trong những chuyện đó.
Tôi gật đầu, không còn cố chấp nữa:
"Lam Sơn."
Khi gọi tên của chị ấy, tôi trở nên rất dịu dàng.
"Chúng ta tạm xa nhau một đoạn thời gian đi, để đôi bên bình tĩnh lại chút."