Hình như những cảm xúc của Nhâm Tư Tư, Phó Hạ có thể nhìn thấu được thì phải. Cô ta đang rất tức giận, nhưng vẫn cố gắn mắc cái nụ cười không thích hợp kia trên môi.
Mà nói chuyện với Nhâm Tư Tư khiến Phó Hạ quên mất rằng người phụ nữ tiểu tam kia đã chạy trốn rồi. Nhớ ra đã không còn thấy bóng dáng của cô ta đâu nữa, hẳn là đã rời khỏi công ty rồi nhỉ. Nhưng không sao, cô ta có lẽ là lần đầu làm chuyện này nên khá sợ, cứ nhắm mắt cho qua là được.
“Ấy chà, người phụ nữ kia chạy từ lúc nào mà chị em mình không biết ta.”
Cùng lúc này, tiếng giày cao gót vang khá lớn.
Nhâm phu nhân cũng đã ra.
Bà nhìn tới Phó Hạ, không thấy người phụ nữ kia đâu liền hỏi.
“Ả ta đâu rồi Tiểu Hạ?”
“Con xin lỗi! Nãy chị Tư cùng con nói chuyện che mất tầm nhìn của con nên cô ta chạy con không có thấy.”
“Không trách con được.” Nói xong Nhâm phu nhân liền chuyển đôi mắt sắc lẹn nhìn qua Nhâm Tư Tư.
“Mẹ... có chuyện gì xảy ra sao?”
Nhâm phu nhân không nói gì, lờ đi Nhâm Tư Tư chỉ quay mặt về nhìn lấy Phó Hạ.
“Tiểu Hạ, chúng ta vào trong nói chuyện với bố con.”
Kéo Phó Hạ xong Nhâm phu nhân liền nghiêng mặt một bên nhìn Nhâm Tư Tư, ánh mắt không mấy vui vẻ.
“Cả cô nữa.”
Thấy đôi mắt khác lạ của bà ta cùng với cụm từ xưng hô lạ này Nhâm Tư Tư thấy có chút hoảng trong lòng, thầm nguyền rủa.
"Bà già đáng ghét, tự nhiên nhìn mình bằng ánh mắt gì đây và nhìn con nhỏ đó..."
Đi chậm vài bước bỗng cô ta khựng lại đi những bước chậm. Lúc này Nhâm Tư Tư mới bắt đầu ý thức được.
Tại sao bà ta lại nhìn cô bằng ánh mắt như từng nhìn Nhâm Phó Hạ trước kia?
Và chuyện cô nhờ một người phụ nữ đến để câu dẫn ông già kia liệu có bị bại lộ?
"Chắc không lộ đâu đúng không?"
...
“Tại sao lại làm chuyện này?”
Đứng trước mặt Nhâm Đạt, người đàn ông quyền lực trong gia đình. Nhâm Tư Tư nặn ra nụ cười thật tươi cố che đậy đi sự việc tàn ác mà cô ta vừa làm.
“Chuyện gì vậy bố?”
“Thật hết nói nổi, nhà này thật sự không muốn có một người như con nữa.”
Nói xong Nhâm Đạt ôm mặt trông rất thất vọng.
Mà sự việc càng khiến cho Nhâm Tư Tư thêm căm ghét.
Cô ta cố nở ra một nụ cười công nghiệp rồi nói: “Rốt cuộc là chuyện gì bố?”
“Tại sao lại che dấu ta việc Tiểu Hạ học tốt, tại sao lại lấy đi tiền nộp phí của con bé để nó rơi vào hoàn cảnh sắp bỏ học. Và tại sao mày có thể làm ra loại chuyện muốn hủy hoại gia đình này.”
Nhâm Tư Tư không giám nhận tội lỗi của mình.
Từng lời nói của Nhâm phu nhân cứ như có hàng nghìn chiếc gai nhỏ từ bên trong cô ta muốn xâu xé đâm bay ra ngoài. Quay qua nhìn, ánh mắt của ba người nhà này rất lạnh lẽo, lại thờ ơ.
Nhâm Tư Tư nghĩ mình đã là con mồi của ba người thợ săn này.
Quá hoảng loạn khi những chuyện mình làm đã bị bại lộ, bị cả nhà phát hiện, toàn thân Nhâm Tư Tư như có luồng điện chạy qua làm tê dại cả cơ thể, cô ta cũng cảm nhận được da thịt mình đang gai góc, đầu y như bị cục gì đó đè loạn.
Trước những cặp mắt chưa từng thấy này Nhâm Tư Tư thật sự bị hoảng loạn như muốn phát điên tới nơi, cô ta ngồi thụp xuống ôm đầu.
“Không, đừng nhìn con như vậy...”
Trong đầu cô ta đâu đó hiện ra những ánh mắt mãng xà đang lăm le thì phải, cảm giác sợ hãi tột cùng, Nhâm Tư Tư run rẩy.
Trước phản ứng lạ, cả nhà ba người họ Nhâm nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.
“Dừng... đừng có qua đây, tôi chưa muốn chết, tôi không muốn bị bán để mổ lấy nội tạng đâu, tha tôi đi mà.”
...
“Kết quả rõ ràng, cô gái đó bị rối loạn tâm lý rất nghiêm trọng, đề nghị người nhà đưa người vào khoa tâm lý để chữa trị nhanh chóng.”
Thật không ngờ, Nhâm Tư Tư vậy mà mắc bệnh tâm lý nặng mà không ai biết.
Hôm nay náo loạn trong công ty đến mức ngất xỉu xong đưa vào bệnh viện mới biết.
Nhâm Đạt và Nhâm phu nhân nhìn nhau bất lực thở dài.
“Chữa trị cho nó bằng phương pháp tốt nhất, bao nhiêu tiền... không thành vấn đề.”
“Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Nhâm Đạt mới đưa cặp mắt ủ rũ nhìn lấy Nhâm phu nhân, rồi lừ đừ tựa đầu lên vai.
“Từ Nhi, anh mệt quá. Nó là con của người bạn quá cố của anh, anh không thể kệ nó được, nhưng không ngờ nó mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng vậy mà anh không biết và còn... haizz”
“Em hiểu mà, mệt rồi thì chúng ta về nhà đi đã.”
...
Nhâm gia sao lại toàn chuyện xấu xảy ra không.
Từ người chị cả, cho tới Nhâm Tư Tư, không phải sắp tới sẽ là Nhâm Phó Hạ chứ?
Ngỡ đâu tưởng hôm nay có thể chiêm ngưỡng hoạ tranh của công ty bố mình, nhưng bây giờ cô lại đứng ngoài cổng bệnh viện chờ và rồi lái xe đưa bố mẹ về tận nhà.
Hai người họ... thật sự rất yêu thương nhau.
“Về thẳng nhà liền nha Tiểu Hạ.”
“Vâng.”
“Ba xin lỗi con.”
“... vâng.”