Trước mặt Phó Hạ là người phụ nữ trẻ quần áo mặc không chỉnh tề, đầu tóc bù xù, hai bên má đỏ đậm đang bị trói tay ngồi dưới ghế.
Xung quanh biết bao nhiêu người đứng nhìn mà không hiểu rõ việc gì.
“Cô này... cho... cho tôi vào nhà vệ sinh... một lát được không?”
Nhâm Phó Hạ nhìn người phụ nữ với ánh mắt ngao ngán, trực tiếp từ chối không giây nào chần chừ.
Lần đầu tới công ty của bố mà cô lại trông người lạ thế nào đây. Biết sao được khi mà đây là yêu cầu trịnh trọng của mẹ, mà người phụ nữ này lại có ý đồ bất chính với bố cô, vì thế phải chú ý cô ta trước khi mẹ ra.
Nghĩ ra cũng khó hiểu, đã qua vài phút rồi sao bố và mẹ chưa ra. Hai người họ trong phòng rốt cuộc đang làm gì chứ?
“Cho tôi vào nhà vệ... vệ sinh đi, tôi muốn đ... đái.”
Âm giọng run rẩy, vẻ mặt cũng đang hoang mang tột cùng.
Làm tiểu tam rồi mà còn bày ra bộ dạng này được cơ à? Đúng là mất mặt dùm những tiểu tam khác.
Nhâm Phó Hạ vứt lạnh một ánh nhìn vô thần lên cô ta, quan sát từng nét run rẩy trên cơ thể rồi dừng trên gương mặt đang sợ hãi.
“Không nhịn được nữa sao?”
Người phụ nữ lia lịa gật đầu.
“Vậy nói cho tôi biết lí do... tại sao cô lại quyến rũ một ông già đã hơn nửa trăm tuổi, có một vợ và hai con hả?”
Phó Hạ cười nhẹ, trông đơn thuần dễ gần nhưng lại mang người nhìn thấy cách xa mình trăm mét.
Người phụ nữ run rẩy hơn khi nghe Nhâm Phó Hạ hỏi, cô ta cũng liền mím môi lại.
“Tự khâu miệng lại cơ à? Vậy thì cô tiểu ra đây cũng được, tôi không ngại dọn đâu.”
Ánh nhìn của người phụ nữ dành cho Phó Hạ gần như sắp rơi lệ khi mà viền mắt đã đỏ hoe.
“Tôi không định đồng cảm với hành vi làm tiểu tam của cô đâu, vì thế đừng mong nghĩ gì ở tôi. Đợi mẹ tôi ra phán quyết chuyện này xong rồi cho cô đi tiểu sau.”
Nói xong Phó Hạ liền rời ánh mắt.
Có điều, cô vẫn lén lén nhìn nhìn.
Người phụ nữ này hình như cô đã thấy thì phải, không phải thân quen nhưng thật sự đã thấy không lâu trước đó.
Ngẫm nghĩ lại mới nhớ ra nửa tiếng trước Nhâm Tư Tư là người dẫn cô ta vào.
Nhanh trí não Nhâm Phó Hạ hiểu ra mọi chuyện.
Phó Hạ định cất tiếng hỏi nhưng ai ngờ Nhâm Tư Tư đã phát ra tiếng gọi cách đó không xa.
“Hạ Hạ, có chuyện gì xảy ra sao?”
Thấy Nhâm Tư Tư tiến tới người phụ nữ liền kích động gọi.
“Cô mau cứu tôi! Tôi không muốn giao dịch gì với cô nữa, cứu tôi.”
Sắc mắt Nhâm Tư Tư có chút khó coi, lườm một ánh mắt lên người phụ nữ đó.
“Hửm... giao dịch gì vậy? Làm ăn có lớn không?” Nhâm Phó Hạ cuờ một cái nói.
“Làm gì có giao dịch gì.”
“Cứu tôi đi?”
Phó Hạ lại cười nhẹ thêm.
“Kìa, cứu tôi đi. Là nhìn vào chị đó.”
Nhìn nụ cười đơn giản đó của Phó Hạ, Nhâm Tư Tư có chút cay mắt, lồng ngực đã tức tới nỗi muốn ngay lập tức giết chết.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười để che đi cơn tức giận.
“Ý em là gì vậy Hạ? Chị mới tới mà.”
“Cứu...”
“Câm miệng, cô là ai mà cứ liên tục nhìn tôi kêu cứu thế hả?”
Nhâm Tư Tư tức giận quát tháo lên, tiến vài bước nhỏ tới gần người phụ nữ đó hung hăng trợn to mắt ra.
“Tôi với cô có quen biết hả? Tự nhiên gào lên kêu cứu là sao? Mà bộ dạng cô như này là gì đây? Gây tội gì ở công ty nhà tôi đúng không?”
Dứt lời, dừng khoảng chừng vài giây Nhâm Tư Tư mới rời người ra.
Mà người phụ nữ kia cũng im miệng lại.
“Tôi và cô thật sự quen biết sao?”
“Không... không có.”
Lúc này Nhâm Tư Tư mới nở ra một nụ cười tươi rói nhìn qua Phó Hạ, rồi tiến gần tới trước mặt.
“Công ty xảy ra chuyện gì sao? Mà tại sao em lại tới đây vậy?”
Nhâm Phó Hạ hờ hững nhìn Nhâm Tư Tư, nhưng trên môi lại là một nụ cười như không cười.
“Em không biết nữa, mà hôm nay bố bảo em tới. Em cũng chẳng biết có chuyện gì cả.”
“Vậy à... bố gọi em tới.”
Gương mặt của Nhâm Tư Tư lại biến sắc rồi.
“Chị... chị muốn kế thừa công ty của gia đình mình sao?”
Đôi mắt của Phó Hạ nhìn ra sau Nhâm Tư Tư rồi mới nhìn đối mắt với cô ta.
“Có sao hả?” Nhâm Tư Tư cười đắc ý nói.
“Không sao cả. Nhưng công ty của bố là làm về mảng nghệ thuật, chắc bố cần một người tài năng thật sự am hiểu, giỏi giang nghệ thuật để tiếp quản đấy.”
“Mày đang tự đề cử mày sao?”
“Đâu có, mặc dù em chỉ biết chút ít. Nhưng chưa tới nỗi có thể tiếp quản công ty đâu, với lại em thích tự do hơn.”
Nghe tới đây dù biết Phó Hạ không có ý định tiếp quản công ty, nhưng Nhâm Tư Tư vẫn không nguôi cơn tức giận phần nào, ngược lại vẫn lo sợ.
Điều mà cô ta che dấu tài năng của Phó Hạ bấy lâu nay chưa chắc có thể giấu được Nhâm Đạt cả đời, nếu Nhâm Đạt thật sự mà biết Nhâm Phó Hạ có tài năng thiên bẩm về hội hoạ, nghệ thuật thì cơ hội chiếc ghế người quản lý tiếp theo của công ty sẽ chẳng còn phần trăm nào cho cô ta nữa.
Mà hôm nay Nhâm Phó Hạ xuất hiện ở công ty, còn là Nhâm Đạt gọi tới.
Cô ta đem hết tâm tư dồn vào lo lắng.
“Nếu biết không có khả năng sao mày lại tới đây? Mày... mày không đi làm việc của mày đi.”
“Em yêu thích tự do mà. Vì thế khi chọn công việc, công việc cũng rất thoải mái, không giàng buộc gì hết.”
Một công việc rất tốt.
Nghe tới đây chẳng hiểu sao Nhâm Tư Tư lại thấy ganh tức hơn.
5 tuổi cô ta được gia đình Nhâm nhận nuôi, vì sống trong môi trường không có giáo dục, xung quanh toàn kẻ chen người láp, ai ai cũng muốn ngồi đứng trên đỉnh vinh quang thế nên đã dạy cho cô ta không ít những cảm xúc bóng tối. Một trong những điều cô ta ghi nhớ nhất, đó là dùng cách gì cũng phải đạp người đó xuống để mình đứng lên, bất kể những người đó là ai.
Sau khi biết gia thế nhà họ Nhâm, có người bắt buộc phải kế thừa mới được. Một đứa trẻ 5 tuổi có dã tâm nghĩ mình sẽ là người đó. Nhưng đâu ngờ Nhâm Phó Hạ lại toả sáng hơn cô ta gấp trăm lần, những tài năng hội hoạ giống Nhâm Đạt của Phó Hạ đã khiến Nhâm Tư Tư lo sợ.
Sợ Nhâm Phó Hạ sẽ cướp mất đi vị người kế thừa, thấy Phó Hạ vẽ ra bao nhiêu bức tranh cô ta cũng liền âm thầm mang đi mà xé toạc ra hết, thấy việc học của Nhâm Phó Hạ tốt cô ta liền muốn Phó Hạ bỏ học cho bằng được. Ý đồ không thành công lại giấu diếm đi tài năng thiên phú của Phó Hạ khỏi tai mắt Nhâm Đạt và Nhâm phu nhân.
Một đứa trẻ có dã tâm từ nhỏ, thật sự đáng sợ.
Trong suy nghĩ bây giờ chỉ muốn một tay bóp chết Nhâm Phó Hạ, sau đó đạp đổ tất cả mọi người để ngồi lên cái ghế người kế thừa.
Nhưng phải làm sao đây chứ? Sự việc ngày hôm nay của cô đã đã hỏng be bét rồi.