“Lâu rồi mới gặp. Em không ngờ anh... tới.”
Cô cười ngây ngây nói.
Cũng không hiểu tại sao Hoàng Giả Ninh lại tới được, tin tức về anh ta mấy năm nay trong giới truyền thông chẳng có, về việc anh ta sống ở đâu, như thế nào cô chẳng biết. Nhâm Phó Hạ cũng chẳng có gửi thư mời.
Nhưng sao anh ta lại biết mà tới được cơ chứ.
Nhìn biểu cảm khờ khạo trên mặt của cô, Hoàng Giả Ninh cười có chút ôn hoà nói.
“Không có giấy mời nên em tính không cho anh tham gia tiệc sinh nhật của em sao? Nhưng em nhận quà rồi mà.”
“Có phải em nghĩ anh mặt dày không?”
Khí chất điềm đạm, người đàn ông này thay đổi lớn quá. Có phải là Hoàng Giả Ninh thật không?
“Không phải. Em chỉ là không biết anh ở đâu nên không gửi giấy mời tới được thôi, anh cứ tham gia chung với mọi người cho vui đi.”
Nói xong Nhâm Phó Hạ liền ngả lưng sau ghế.
Cái lưng của cô đau quá rồi.
“Em sống vẫn tốt nhỉ?”
Hoàng Giả Ninh ngồi bên cạnh ghế hỏi.
Nhâm Phó Hạ lập tức nhìn sáng, cười ôn hoà nói.
“Tốt lắm.”
Thấy cô trả lời nhanh chóng như vậy Hoàng Giả Ninh hiểu thật rồi. Có lẽ cả đời này anh hết cơ hội thật với cô, hai người chỉ có duyên, không phận.
Dù sao thì cũng thấy yên tâm khi thấy Nhâm Phó Hạ hạnh phúc như vậy.
“À, gọi cậu tớ đi. Gọi anh em hơi khó nghe.”
“Ừm...”
“Cậu vẫn chưa lấy vợ à?”
Hoàng Giả Ninh hơi cười.
“Không lấy.”
“Ừm... có lẽ cậu vẫn đang lo cho sự nghiệp nhỉ.”
“Haizz... lưng đau quá. Sao anh ấy vẫn chưa ra.”
Nhâm Phó Hạ buồn mà than thở, hướng mắt nhìn lên cửa nhà. Trống rỗng chẳng có bóng dáng ai cả.
“Chị Hạ, con em khóc rồi tụi em về trước đây.”
“Hả... à ừ.” Nhâm Phó Hạ hơi giật mình rồi trả lời.
“Em khác rồi, tính cách không còn cứng rắn như ngày xưa nữa.”
“Vậy à.”
Tính cách thật sự đã thay đổi, từ một người sống kín đáo giờ đây thành một người hay vui vẻ. Có điều... đối với Hoàng Giả Ninh, Nhâm Phó Hạ vẫn hơi lạnh lùng với cậu ta.
Biết mình là người dư thừa, chẳng xòn vị trí nào trong Nhâm Phó Hạ nữa. Hoàng Giả Ninh chỉ cười mãn nguyện, nói vài câu chúc mừng rồi đi về.
"Không lấy là không lấy, em là tâm can duy nhất của anh. Kiếp này không được, anh chờ kiếp sau."
Không khí bắt đầu hơi trở nên ê ẩm rồi thì phải, lần lượt người thân thiết của Nhâm Phó Hạ cũng về. Mặt ai nấy cũng đều dính kem trắng, trông họ cười có sảng khoái không kìa.
Không biết đây là bữa tiệc sinh nhật của Nhâm Phó Hạ hay họ nữa.
Lác đác chỉ còn chưa tới 10 người, ngồi lâu đít của cô cũng đau. Nhâm Phó Hạ gia nhập tiệc tráng bánh kem lên mặt người của đám người thân.
Vừa đặt chân vào cô liền bị úp một đĩa kem trắng lớn lên đầu, bởi tên Lục Hoàng Thiệu.
Hắn còn cười vui vẻ mà ấn xoa xoa đĩa bánh kem đó vào tóc cô.
“Ha ha, về nhà đừng mách thằng bệnh Lục đó nha. Bởi vì cô vứt kem lên nguờ tôi trước mà.”
“Nhận lấy này thằng loè loẹt.”
Diệp Thư Cát Ly từ dưới bồn hoa đứng phắt dậy, trên tay là dĩa kem cao như núi. Cô ta lập tức ném về phía Lục Hoàng Thiệu, chẳng may người hứng chịu lại là Nhâm Phó Hạ.
Mọi ánh nhìn tập trung lên Phó Hạ.
“Đồ khốn hai nhà mày.”
Bà bầu nổi đoá, một bàn tay của ai đó đưa ra một phần bánh có lẫn kem rất lớn. Nhâm Phó Hạ lập tức cầm lấy quay người lại úp trùm lên mặt Lục Hoàng Thiệu.
Chàng trai trẻ chưa kịp phản ứng, thoát cái gương mặt đã dính bánh và kem đầy mặt.
Vẫn chưa nguôi giận được phần nào, Nhâm Phó Hạ quay qua lườm Diệp Thư Cát Ly. Xong cô liền quơ lấy kem trắng trên chiếc bánh sinh nhật lớn mà úp trọn lên đầu Lục Hoàng Thiệu, một tác phẩm kem đầu người ra đời.
Bên ngoài vui nóng bừng. Trong nhà lại nẻo đơn chỉ mình Chung Ngụy.
Anh ở dưới bếp vừa tủi thân vừa ăn nồi cháo của mình.
Chỉ vì một vài câu nói ở mấy tiếng trước...
“Em vẫn đừng nên ra ngoài, bên ngoài ồn ào lại lạnh, không tốt cho sức khoẻ ba mẹ con em.”
“Với lại bụng lớn ra ngoài rất dễ bị đau...”
“Ngậm mồm lại đi, bữa tiệc của em anh còn dám cấm em? Nồi cháo hành này một nửa là cho anh, một nửa giữ lại cho em. Cứ lải nhải như bà tám.”
Vì mệnh lệnh đó Chung Ngụy mãi vẫn chưa ra khỏi căn nhà được dù đã hơn hai tiếng.
Nồi cháo hành mà Nhâm Phó Hạ nấu, ăn vào quả thật "hành" người.
Chung Ngụy phải vừa ăn vừa nôn mửa.
Mà nồi cháo hành là cả một nồi lớn, Chung Ngụy ăn vẫn chưa tới một nửa là anh cũng sắp ngỏm rồi.
Cứ đà này phải chờ vợ về xét xử thôi.
Bên ngoài cô vợ ranh mãnh của anh cuối cùng cũng sực nhớ tới anh. Nhưng thứ cô quan tâm chỉ là nồi cháo hành.
Nghĩ tới đây cô liền hoảng hốt.
Chung Ngụy lâu như vậy không ra ngoài, có phải anh ấy ở bên trong đã ăn hết cháo hành của cô và ngủ rồi không?
Cô liền kêu vài người còn xót lại trong bữa tiệc vào nhà.
Vừa vào cô đã chạy xuống bếp, lại để bụng nghĩ.
"Anh ấy mà ăn hết mình sẽ đấm. Nồi cháo hành mình nấu, ăn vào để cải thiện cái tính ghét hành. Mong rằng anh ấy vẫn còn để dư."
“A vợ, vợ ơi.”
Thấy Nhâm Phó Hạ, gương mặt sầm uốt của Chung Ngụy liền biến thành tủi thân nhõng nhẽo.
Anh buồn bã liền chạy tới, dang cánh tay rộng ra định ôm nhưng liền bị cô đẩy ra một bên không thương tiếc.
Thứ cô quan tâm chỉ có nồi cháo hành.
“May quá, anh vẫn chưa ăn hết.”
Nói xong Nhâm Phó Hạ liền vui vẻ lấy mấy chiếc bát ra, múc từng muống cháo đầy hành vào từng bát một. Cuối cùng là tự bưng ra ngoài.