Thời đại học sinh, có cái gì càng có thể gia tăng tình bạn hơn chép bài tập sao? Kết luận tự nhiên là không có.
Lập tức Vương Thiết Xuyên vùi đầu tận lực chép, kích động đến quai hàm đều đang run, tuy rằng không biết vì sao Tống Diệp đột nhiên thông suốt, nhưng hoàn thành bài tập là hàng đầu.
Tuy rằng Tống Diệp không có đọc qua sách giáo khoa cấp hai, nhưng làm một sát thủ đỉnh cấp, trí nhớ năng lực lý giải và năng lực hấp thu là điều kiện chuẩn bị, ngày hôm qua lật xem sách giáo khoa một ngày, cộng thêm tính nhẩm, những đề luyện tập này với cô mà nói, hoàn toàn chính là một bữa ăn sáng.
Có bạn cùng bạn thần trợ công Tống Diệp này, bạn học Vương Thiết Xuyên lần đầu tiên sớm hoàn thành bài tập, rất có loại cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn, lúc trả sách luyện tập, thuận đường còn sùng bái một chút.
‘ Bạn cùng bàn, bài tập này của cậu viết đến thật là đẹp mắt, chữ đều giống như in ra. Cảm ơn! ’
Tống Diệp nhìn một cái, theo bản năng liền đổi thể chữ lối viết thảo lúc trước của mình thành chữ Khải. Trước kia vì giả tạo thư từ, cô từng học rất nhiều thể chữ, ứng dụng với các loại trường hợp, vừa rồi cũng là lập tức quên mất, thiếu chút nữa lộ ra dấu vết.
Cách một lát, thấy Tống Diệp không trả vờ, cách vách lại lén đưa qua một tờ giấy.
‘ Bạn cùng bàn, cái kia, chuyện chiều hôm qua, anh Từ bên kia, tôi sẽ giúp cậu giải thích, yên tâm. ’
Tống Diệp xem ý tứ này, tám phần Vương Thiết Xuyên sợ chính mình bị Từ Tử Hàng gây phiền toái, cho nên đặc biệt an ủi cô.
Ngực ấm áp, Tống Diệp tiện tay trả lời tờ giấy nhỏ thứ ba, bỗng nhiên cảm thấy loại trò chơi ấu trĩ này dùng để giết thời gian cũng rất thú vị.
Niên đại này, cho dù nam sinh nữ sinh trở thành bạn cùng bàn, đại đa số đều còn vẽ vĩ tuyến 38 hờ hững với nhau, không phải bởi vì chán ghét nhau, mà là thẹn thùng sợ người chê cười.
Vì thế tờ giấy nhỏ liền thành công cụ giao lưu lưu hành nhất, được đông đảo học sinh yêu thích.
Ngay khi Tống Diệp sống lại giả vờ ngây thơ thể nghiệm tờ giấy nhỏ, theo tiếng chuông vào học vang lên, ngoài phòng học bỗng nhiên truyền đến vài tiếng bước chân lộn xộn, nghe ra được người tới rất là vội vàng.
Ngay sau đó, ở dưới chú ý của bạn học cả lớp, Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ dẫn Lục Lan đi vào lớp, ở trong ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của cả lớp, Tống Đình Đình giơ tay chỉ về phía trong góc, “Mẹ, ở đàng kia, Tống Diệp đang ở nơi đó!”
Lục Lan chen đến chính giữa, nhìn qua theo ngón tay, ở khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Tống Diệp, kinh ngạc trong nháy mắt, ngay sau đó nhíu mày lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Ba mẹ con thế tới rào rạt, học sinh không rõ nguyên do chỉ xem Tống Diệp là lại đắc tội người, thẳng đến chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước, đẩy đẩy mắt kính trên mũi mình, mở miệng nói: “Tống Diệp, nếu không phải mẹ em tìm đến trường học, trường học còn không biết em rời nhà trốn đi một tuần, xét thấy em tình tiết nghiêm trọng, tiết học hôm nay em không cần tới, đi theo mẹ em về nhà trước đi.”
Oanh một tiếng, lớp học lập tức nổ tung nồi, vô số kinh hô và khe khẽ nói nhỏ hết đợt này đến đợt khác, giống như có thể hóa thành mũi tên nhọn chạy như bay về phía trong góc.