Mà Tống Diệp cũng biết, hôm nay chính mình chỉ sợ là không thể bớt lo.
Lục Lan mặc một bộ váy da màu tím, giống như một củ khoai lang tím di động, béo tròn còn lắc mông tiến lên, bóp giọng nói kêu vào trong lớp, “Đồ bướng bỉnh đê tiện, còn không mau lăn ra đây với ta!”
Đất bằng đánh xuống một tiếng sấm, đánh đến mọi người là trong sống ngoài khét. Ai cũng không nghĩ tới Lục Lan ăn mặc ra dáng ra hình, mở miệng lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mất hết hình tượng.
Cho dù cách mười lăm năm, Tống Diệp vẫn là rõ ràng người mẹ này, Lục Lan là xuất thân người nhà quê, chưa từng đọc sách, sau khi gả cho Tống Viễn Chí dọn đến trong thành vẫn luôn nỗ lực trở thành một người thành phố, ra cửa nhất định hoa hòe lộng lẫy, hận không thể đeo dây chuyền vàng lên cổ. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, há mồm vẫn là quê mùa.
“Khụ khụ, phụ huynh Tống Diệp, có chuyện gì, các người có thể về nhà nói, kế tiếp chúng tôi còn có tiết học.” Chủ nhiệm lớp ho khan hai tiếng, hiển nhiên cũng là cực kỳ chướng mắt với loại người nhà quê như Lục Lan.
Chỉ là, ngày hôm qua bị Tống Diệp quét mặt mũi, lúc này có thể tìm trở về, nên nhiều thêm vài phần chịu đựng với lời nói việc làm của Lục Lan.
“Ha ha, cô giáo nói đúng, tôi về nhà sẽ thu thập đứa bướng bỉnh hạ tiện này, tuyệt đối sẽ không cho trường học mất mặt, cô giáo yên tâm.” Lục Lan vội vàng gật đầu, không tự giác lộ ra tư thái lấy lòng kém một bậc. Bà ta rất ít xuất hiện ở trong trường học, ngay cả họp phụ huynh mấy đứa con gái trước nay đều sẽ không để bà ta tham gia, hiếm khi nhìn thấy cô giáo đoan trang, theo bản năng liền có chút tự ti.
Đầu này còn đang khách sáo, học sinh phía dưới đã đánh giá Tống Diệp không dưới mấy chục lần, trong đó không kẻ khinh thường trào phúng, vui sướng khi người gặp họa, rõ ràng nhất…… Tống Diệp nhàn nhạt đảo qua, ở giữa không trung nhìn thấy Tống Đình Đình, cô ta ngửa cổ cao ngạo đứng ở chỗ đó, khóe miệng mang theo ý cười, đối diện với Đường Mỹ Linh ở giữa trường học.
Động tác giữa hai người này dừng ở trong mắt Tống Diệp, động đầu ngón chân cũng có thể đoán được cảnh diễn hôm nay, là hai người đó thông đồng tốt.
“Bạn cùng bàn……” Cả lớp người duy nhất chân chính quan tâm tình cảnh của Tống Diệp, cũng chỉ có Vương Thiết Xuyên. Nhưng anh rốt cuộc chỉ là một đứa bé, cũng không biết nói cái gì để an ủi.
Tống Diệp ngược lại không có quá nhiều cảm tưởng, tay không đứng lên, chậm rì rì bắt đầu đi ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dò bạn cùng bàn, “Giao cặp sách cho cậu xem trước.”
Vương Thiết Xuyên sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại, chỉ thấy được một bóng dáng tiêu sái.
Chủ nhiệm lớp hừ lạnh một tiếng, thập phần bất mãn với thái độ trong mắt không có người lớn của Tống Diệp.
Lúc Lục Lan mang theo Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ đuổi theo ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tống Diệp xa xa, bà ta mặc váy da rất bó sát người, không bước ra được, cả người tựa như khoai lang tím vặn vẹo, tức muốn hộc máu rống với tấm lưng kia, “Tìm đường chết hả, đi nhanh như vậy, đứng lại cho tao, Tống Diệp!”
Tống Diệp lo tự mình đi về phía trước, thẳng đến đi ra cổng trường, ngừng ở bên cạnh đường cái, lúc này mới chờ Lục Lan đuổi kịp.
“Đồ bướng bỉnh hạ tiện, kêu mày dừng lại, mày đi nhanh như vậy làm gì, vội vàng đầu thai sao?”