Ý Viên khoé miệng co giật, thái dương cơ hồ còn nhìn rõ cả đường gân xanh. Nhưng, nếu nhìn kĩ hơn thì có thể thấy hai bên thái dương đều có hai vết sẹo mờ đồng vị trí. Tay cô run run nắm chặt khẩu súng lục, mắt vằn lên tia máu nhìn bức tường bị máu bắn đầy một mảng lớn như nhìn kẻ thù truyền kiếp...
Tại sao?!
Tại sao lại đối xử với ông đây như thế?!
Ông không giết người, không làm chuyện phạm pháp, sống không bao giờ thẹn với lòng mình, cớ sao?! Cớ sao lại ném Ông vào đây?! Thiên lí bị vứt ở thùng c** nào rồi!
TMD! Có ai dí súng bắn vào thái dương nhưng không chết không?!
Có cô, cô đó!!!
Lật nóc nhà! Chẳng nhẽ ông đây phải sống thêm '40 năm cuộc đời' nữa mới được thăng thiên à?!
Cô tức run người nhìn lá thư tuyệt mệnh để trên bàn mới được viết từ 20 phút trước, bỗng cảm thấy thật nhảm nhí.
Chưa chết thì viết thư tuyệt mệnh làm cái Đ** gì nữa!
Cô ức chế đến mức vò tóc mình thành cái tổ quạ, cố kìm chế không đập nát đồ trong phòng.
Cô vẫn là người tiếc tiền.
Không nên lãng phí!
Việc Ý Viên tự sát không thành chẳng một ai biết, tất nhiên vì cô dùng súng giảm thanh lại còn phong toả hết phòng mình nên không kinh động đến bọn vệ sĩ. Còn bé con á? Lúc đấy nó ngủ ở phòng riêng rồi còn đâu.
Quên không nói, có một điều kì lạ là tốc độ hồi phục của cô nhanh hơn những lần tự sát trước.
Bây giờ có muốn chết cũng không chết được.
Bất CMN tử rồi!
______________________
Ngày hôm sau
Ý Viên quyết định đi làm giấy khai sinh cho bé con, dù sao trẻ con có quyền được khai sinh.
Tên của đứa trẻ? Họ thì đương nhiên là Giang rồi, còn tên thì...
Ừm... Nên là gì đây ta?
Giang Doãn Quân
Không hay!
Giang Lục Ân
Không kêu!
Giang Hàn Mạt
Ô! Được đấy! (Răng hàm mặt? =_=")
Cứ thế đi! ( Tiểu Viên, bà chơi thâm quá!)
"Tiểu Mạt, thích áo này không con?" Trong khu trung tâm thương mại Plaza bậc nhất Cambridge, Ý Viên đang cầm một cái áo có mũ hình con gấu lắc lư trước mặt Tiểu Mạt. Tiểu Mạt ngồi trong xe đẩy tròn xoe đôi mắt xanh thích thú nhìn cái áo, miệng toe toét cười khanh khách vài tiếng. Ý Viên nhìn bé, cười cười quay đầu nói với người bán hàng đang vui vẻ ôm một đống đồ trẻ con đằng sau:"Gói lại hết cho tôi!"
"Dạ dạ, xin tiểu thư đợi một lát!" Mặc dù phải chất một đống quần áo nặng nhưng cô ta vẫn cười rất tươi, vội vội vàng vàng đi gói đồ.
Khách VIP thế này không vui sao được!
Ý Viên đẩy xe đưa Tiểu Mạt đi khắp khu bán đồ trẻ con, nhìn cái gì vừa mắt liền mua luôn. Đương nhiên, người xách đồ không phải cô nên cô tội gì phải lo mua quá nhiều đồ đến nỗi không mang nổi. Cô xoay đầu nhìn đám vệ sĩ đang khệ nệ xách đồ đi đằng sau, tay người nào người nấy ít nhất cũng phải xách được ba túi, mắt ánh nên tia đồng cảm.
Mấy người vệ sĩ tuy mặt không biểu tình nhưng đằng sau cặp kính đen là những giọt nước mắt bị ép chảy ngược vào trong...
Bao nhiêu năm tung hoành tứ hải của bọn họ cũng không đau khổ bằng việc đi xách đồ em bé.
Tiểu thư, như thế này là lãng phí tài nguyên tổ chức a!
Vì họ quá nổi bật nên đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người, đa phần đều là những ánh mắt ngưỡng mộ, tán thưởng cùng tò mò...
"Cô nhìn xem nhà người ta có điều kiện chưa kìa, mua biết bao đồ đẹp cho con..."
"Bà mẹ kia quan tâm con trai quá đi! Lại còn rất xinh đẹp nữa!"
"Thằng bé con nhìn dễ thương ghê nha! Là con lai sao?"
"Không biết nhà nào mà giàu thế?"
"Giàu nhưng vẫn quan tâm con trai như thế, thật đúng là bà mẹ tốt! Tôi nghe nói có nhiều phu nhân đều đưa con cho vú nuôi dưỡng..."
Nhiều người còn lấy điện thoại chụp, quay video rồi đăng lên mạng xã hội, tựa đề cũng quá kêu đi...
Bà mẹ của năm!
-Chương trình đặt tên cho nam chính-
Viên viên: E hèm, vì ta bí quá lên không nghĩ ra được cái tên nào thật ngầu cho nam chính nên mong bà con cô bác dốc lòng hảo tâm nghĩ hộ cho ta cái tên (^~^). Tên thánh nào nghĩ ra vừa ý ta nhất thì ta sẽ chọn. Ờ, thời hạn là...một ngày nhé? Ơ nhưng mà ít quá! Ba ngày đi!
*Nói trước là nếu không có tên nào vừa ý, thì thôi đành khổ sở tự nghĩ vậy.