Đương nhiên Cố Thừa Hiên sẽ không đi bộ cả quãng đường trở về đơn vị, đầu tiên là thuê xe ra ngoại thành, sau đó đi bộ lên núi khoảng hai tiếng thì mới thấy từng dãy doanh trại xuất hiện trước mặt anh. Cố Thừa Hiên quả thực rất thích nơi này, ở đây mọi người đều rất đơn giản, tuy là khi bọn họ thực hiện nhiệm vụ, bên ngoài có vẻ máu lạnh nhưng trong suy nghĩ của anh thì mọi người ở đây thật sự đơn thuần, bời vì bọn họ không đấu tranh gay gắt với nhau vì quyền lực, trong lòng mỗi người chỉ mang một mục đích duy nhất là mang lại cuộc sống an bình cho mọi người.
Dọc đường đi gặp không ít binh lính, nhìn thấy anh đều đứng nghiêm chào: “Trung đội trưởng Cố.”
Cố Thừa Hiên sau khi thực hiện nghi lễ đáp lại từng lời chào, ngay cả nhà tập thể cũng không kịp về, đi thẳng đến phòng làm việc của đại đội trưởng. Vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng la hét giận dữ của đại đội trưởng. Cố Thừa Hiên day day thái dương, gõ cửa, hô một tiếng “Báo cáo”, mãi đến khi người trong phòng cho phép mới bước vào phòng làm việc.
“Về rồi sao?” Đại đội trưởng Dịch thấy Cố Thừa Hiên cả người đều mặc âu phục, mang giày tây, nhíu nhíu mày nói: “Sao lại ăn mặc như thế này?”
“Mới từ đám cưới trở về nên chưa kịp thay.”Cố Thừa Hiên bất đắc dĩ cười nói.
“Đi đi, về thay đồ rồi quay lại đây, nhìn cậu mặc thế này thật không quen.” Đại đội trưởng Dịch phẩy phẩy tay ý bảo anh đi nhanh về nhanh, “Tiện thể cầm bản đồ khu vực nội thành đến đây.”
“Nơi này được không?” Cố Thừa Hiên chỉ vào tấm bàn đồ trên bàn làm việc.
“Đây là nơi bọn chúng mới xây dựng, không có bất kỳ dấu hiệu nào.”
“Vậy được” Cố Thừa Hiên đồng ý, nhanh chóng về nhà thay thường phục, cầm tấm bản đồ xem lại những nơi được đánh dấu đỏ rồi quay trở lại phòng làm việc của đại đội trưởng.
“Trưa ngày hôm qua nhận được công văn xin gúp đỡ của công an địa phương. Họ nói có một nhóm buôn ma túy vừa trốn vào thành phố N, trong tay có vũ khí, bây giờ đặc công bên họ chưa bắt được, cả hai bên đều có chút thương vong nhưng vẫn đang giằng co nhau, bên này không lùi bên kia cũng không trốn thoát được. Quân cảnh là một nhà, mà nếu đã là một nhà thì chỉ cần họ mở miệng nhờ giúp đỡ thì chúng ta đương nhiên phải nhận nhiệm vụ này. Cậu xem một chút đi, hành động cụ thể như thế nào?” Đại đội trưởng Dịch rót cho Cố Thừa Hiên chén nước, bưng đến trước mặt anh, dùng ngón trỏ chỉ vào trung tâm tấm bản đồ gõ hai cái, “Đám người kia có bảy người, hiện tại đang lẩn trốn ở khu này.”
“Ngay trung tâm thành phố?” Cố Thừa Hiên đã từng nhìn thấy mô hình kiến trúc của thành phố N, anh không khỏi nhíu mày lại.
“Đây chính là điều phiền phức nhất, xung quanh dân cư đông đúc, không thể manh động được. Đêm qua đặc công cũng đã thử hành động nhưng tiếng súng vang xa, sợ người dân xung quanh sợ hãi nên cũng không dám có hành động nào thêm nữa.”
“Muốn bắt sống ư?” Cố Thừa Hiên nhíu mày hỏi người bên cạnh.
“Nếu đã giao cho chúng ta thì sống chết cũng không quan trọng, nhưng tôi nghĩ bọn họ phá án thì bắt sống vẫn tốt hơn, nếu không công an bên kia lấy gì mà thẩm vấn?” Đại đội trưởng Dịch hỏi ngược lại Cố Thừa Hiên.
Cố Thừa Hiên gật đầu, lấy ngón trỏ chỉ vào vị trí của một tòa nhà thương mại rồi di chuyển ngón tay đến khu đất trống của một khu dân cư, ở giữa có một con đường thẳng tắp: “Vị trí này…Khoảng lầu ba, đánh lén chắc không có gì khó khăn.”
“Bọn họ bên kia sắp xếp một tay súng bắn tỉa, nhưng nhóm người đó ở vị trí này của khu thương mại dùng thùng che khuất tầm mắt, trên mặt thùng đều là thuốc nổ, chỉ cần sai sót một chút thì hậu quả sẽ khó lường.” Đại đội trưởng Dịch nhìn vị trí ngón tay Cố Thừa Hiên đang chỉ nhíu mày.
Cố Thừa Hiên suy nghĩ một lát nói: “Vậy thì bắt đầu từ những cái thùng này, một nửa lực lượng từ bên dưới đánh lên.”
“Cậu có chắc chắn không?” Đại đội trưởng Dịch vỗ vỗ vai anh, “Đây không phải là luyện tập bình thường của chúng ta, mà là mệnh lệnh, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ chỉ bị kỉ luật. Nhưng lần này có liên quan đến sinh mệnh của người dân, nếu đám người kia sợ bị bắt mà làm càn nổ súng bừa bãi thì hậu quả thế nào không cần tôi nói chắc cậu cũng biết.”
“Sao lại không nắm chắc?” Khóe miệng Cố Thừa Hiên gợn lên một nụ cười, nửa người khẽ nghiêng về sau, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước. “Chuyện này mà làm không được thì tôi còn làm cái gì được?”
Đại đội trưởng Dịch nghe xong liền bật cười ha hả: “Tiểu tử cậu…haha…Không hổ danh là tay súng thiện xạ do đội chúng ta bồi dưỡng ra.”
Đối với kỹ thuật bắn súng của Cố Thừa Hiên, cả đại đội đặc chủng chưa từng có ai nghi ngờ. Anh đã từng ở trong sương mù dày đặc bắn vào mục tiêu cách mình 300m mười phát trúng cả mười khiến mọi người trong đội vô cùng ngưỡng mộ. Có một thời gian mỗi binh sĩ nhìn thấy anh hai mắt đều tỏa sáng sau đó vô cùng nhanh nhẹn chào “trung đội trưởng Cố.”
“Khi nào thì hành động?” Cố Thừa Hiên đẩy bàn tay của đại đội trưởng đang đặt trên vai mình xuống, bất giác lại nghĩ đến đôi bàn tay của ai kia mấy lần nắm chặt lấy cánh tay mình, không khỏi cười mỉm.
“Trước hết phải bàn bạc với công an địa phương một chút, hai bên cùng nhau thương lượng.” Đại đội trưởng Dịch đi đến bên bàn làm việc nhấc điện thoại lên nhưng dường như nhớ tới chuyện gì đó liền quay đầu lại nói: “Trong chuyện này thân phận của chúng ta cũng không thể tiết lộ, đây là quy định nên tôi cũng không muốn nói nhiều.”
Nhìn thấy Cố Thừa Hiên gật đầu, đại đội trưởng mới gọi điện cho công an địa phương.
Cố Thừa Hiên ra khỏi phòng đại đội trưởng mới nhớ hôm nay chưa phải trả phép, vẫn còn một ngày nghỉ. Nghĩ đến nhiệm vụ sắp tới anh chỉ muốn về nhà tập thể của mình ngủ một giấc.
Lúc xế chiều, cuối cùng thì công an địa phương cũng đồng ý mạo hiểm với phương án của Cố Thừa Hiên nhưng với điều kiện người thực hiện việc này phải là trung đội trưởng Cố. Chuyện này chẳng phải là kết quả của việc đại đội trưởng Dịch ba hoa chích chòe thổi phồng anh lên hay sao nhưng đương nhiên khả năng của anh thì đã quá rõ ràng.
Trong khi Cố Thừa Hiên đang chuẩn bị đi làm nhiệm vụ thì ở nhà họ Ninh giờ này lại như một chảo dầu đang sôi sùng sục. Ninh Mông cầm tờ báo mở ra, tức giận khiến toàn thân run rẩy.
“Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì? Trước mặt mọi người mà hai đứa làm như vậy thì mặt mũi ta để đi đâu chứ?!” Ninh Trí Văn đập bàn quát mắng.
“Tiểu Cửu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Ninh phu nhân cũng ngồi một bên hỏi, “Con hôm qua nói không muốn trở về, ta đồng ý cho con ở lại vậy mà con xem…”
Ninh Mông nhìn tựa đề in chữ to của bài báo “Con gái thị trưởng cùng một người đàn ông ôm nhau thân mật trên giường” tức giận đem vò tờ báo thành một cục, thẳng tay ném luôn vào thùng rác.
“Ném đi thì được gì?!” Ninh Trí Văn đi tới cốc cốc vào đầu cô. “Đầu óc con là đầu heo sao? Hả?! Con không biết là con cũng ảnh hưởng đến hình tượng của ta trước nhân dân sao? Sáng sớm nay tới văn phòng ai cũng nhìn ta bằng ánh mắt cười nhạo, châm chọc, tất cả không phải do Ninh Mông con tặng cho sao?! Lớn như vậy rồi mà suốt ngày cà lơ phất phơ, cười nói hi hi ha ha, bây giờ còn làm ra chuyện như vậy, tưởng là ta không dám quản con hả?!”
Ninh Mông bị Ninh Trí Văn mắng như vậy vừa thấy sợ hãi vừa thấy tủi thân, “Oa” một tiếng khóc lớn lên: “Mọi người đã không giúp con thì thôi, lại còn ở đây mắng con, mọi người còn không tốt với con bằng Cố Thừa Hiên!”
“Con đúng là một đứa bất hiếu! Ta với mẹ con nuôi con nhiều năm như vậy mà con dám nói coi thường chúng ta? Cố Thừa Hiên thì sao! Để cho nó tự nhiên mang mình lên giường ôm ôm ấp ấp như thế, nhà họ Cố dạy con trai như thế thì đúng là không thể không khen!” Ninh Trí Văn phất tay làm đổ chén trà trên bàn.
“Mọi người không hỏi con sao lại như vậy, chỉ biết ở đây trách mắng con!” Ninh Mông lau nước mắt, thút thít giải thích: “Hôm đó nửa đêm, ở trên xe có một tên khốn giường bên đưa tay sờ soạng vào người con, Cố Thừa Hiên đến giúp con dạy dỗ hắn một chút, đã vậy vợ hắn còn chạy tới tát con một cái rồi không ngừng mắng chửi con. Cố Thừa Hiên vì bảo vệ con mới ôm con ngủ cả đêm.” Nói xong hết mọi chuyện, Ninh Mông lại nghểnh cổ lên nói tiếp: “Mọi người không thèm hỏi con đã chửi mắng xối xả, đương nhiên là thua Cố Thừa Hiên rồi!”
“Tiểu Cửu!” giọng ông cụ Ninh vang lên từ phía sau, không biết ông vào từ lúc nào, chắc là ông đã nghe thấy chuyện họ vừa nói, “Con còn nhớ hình dáng hai kẻ đó không?”
“Hai kẻ đó có hóa thành tro con cũng nhận ra!”
“Tốt!” Ông cụ Ninh quay lại phía Ninh Trí Văn dặn dò, “Gọi điện thoại đến đồn công an để Tiểu Cửu đến đó nhận dạng hai kẻ đi.”
“Cha, như vậy không hay đâu…Chuyện này không cần ồn ào như thế…” Ninh Trí Văn ở một bên khuyên giải, chuyện này vốn đã ồn ào rồi nếu còn nói ra con gái mình ở trên xe bị người khác sàm sỡ sẽ khiến chuyện này càng lên trang đầu của các tờ báo lớn, như vậy cũng bất lợi cho hình ảnh của ông trước chính phủ.
“Súc vật!” Ông cụ Ninh gõ mạnh cây gậy đang chống xuống đất, “Tiểu Cửu bị sàm sỡ, còn bị người ta đánh nữa, mày lại mắng nó một trận ta không nói, bây giờ ngay cả bảo vệ quyền lợi cho nó mày cũng không muốn! Tiểu Cửu nói thật đúng, mày đúng là không bằng Cố Thừa Hiên nữa! Đi, nó không đưa con đi thì ông nội dẫn con đi.”
Ninh Trí Văn thấy cha cưng chiều Ninh Mông như thế thật đau đầu nhưng cũng không có cách nào khác, nếu cứ tiếp tục cưng chiều như thế thì con bé bao giờ mới có thể sống độc lập được?
Thời điểm Ninh Mông được ông cụ Ninh đưa đến đồn công an thì cũng là lúc Cố Thừa Hiên xách súng lên vai cùng đại đội trưởng Dịch từ doanh trại đi đến khu dân cư kia.
Bốn xung quanh khu thương mại đều bị phong tỏa nhưng vẫn có không ít người dân thấy tò mò đứng coi rất lâu không chịu rời đi.
Trong một căn phòng trên lầu ba của khu dân cư.
“Chắc chắn trong đó chỉ có tội phạm, không có người dân vô tội chứ?” Cố Thừa Hiên nhắm ngay hướng cửa kính của khu thương mại, bỏ súng xuống hỏi cục trưởng cục công an ngồi bên cạnh.
“Đúng vậy.” Cục trưởng cục công an không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán trả lời, nếu lần này không xong thì hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi, mà nhìn Cố Thừa Hiên ở bên cạnh thì lại quá trẻ. Quay đầu lại nhìn đồng chí đại đội trưởng bộ đội đặc chủng lại không có chút khẩn trương nào, lại còn nhàn nhã ngồi đọc báo.
Cố Thừa Hiên gật gật đầu, cầm súng lên ngắm, vài phút sau nhẹ nhàng khẽ bóp ngón tay, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, dùng ống nhòm nhìn chỉ thấy bên khu thương mại có một người ngã xuống, ôm chân lăn lộn đau đớn, những người khác thì ngơ ngác nhìn đông nhìn tây.
Cục trưởng cục công an đang định lên tiếng khen ngợi thì lại nghe một tiếng “đoàng” nữa, lại một người nữa ngã xuống, vẫn là trúng đạn ở chân.
Liên tiếp mấy viên đang bay ra khỏi nòng súng, tất cả đều trúng chân của mấy tên buôn ma túy. Cục trưởng cục công an vừa điều động mấy người vào bắt phạm nhân vừa mời Cố Thừa Hiên và đại đội trưởng Dịch trở về cục công an họp tổng kết.
Ai ngờ đại đội trưởng Dịch lại làm vẻ mặt mờ ám cười cười, bỏ tờ báo trên tay xuống, đi đến bên cạnh Cố Thừa Hiên vỗ vỗ vai anh sau đó than thở nói: “Thằng nhóc này, có phúc lớn thật đấy…”
Cố Thừa Hiên bị những lời này làm cho chẳng hiểu gì cả, nhíu mày một hồi vẫn không biết đại đội trưởng đang nói cái gì, quyết định không để ý, đi theo một đồng chí công an lên xe trở về cục công an.