Chừng sáu giờ sáng ngày thứ hai, xe khách đã đến bến xe thành phố N. Lúc năm giờ sáng Cố Thừa Hiên đã thức dậy, Ninh Mông nằm trong lòng anh ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, bộ dạng như con nít. Cố Thừa Hiên nhìn thấy thấy dáng vẻ Ninh Mông, nơi mềm mại nhất trong lòng bị thức tỉnh, vốn đã thành thói quen sáng sớm ngủ dậy được nghe hiệu lệnh rời giường, sau đó cả ngày lặp đi lặp lại việc huấn luyện buồn tẻ hoặc là làm nhiệm vụ không biết sống chết ra sao. Giờ phút này, mở mắt ra nhìn, thấy cô gái trong lòng ngủ say, Cố Thừa Hiên cảm thấy rất tốt.
Cẩn thận mà nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, má bên kia có chút hơi sưng đỏ, đôi mắt có chút sưng lên, có lẽ nguyên nhân là do đã khóc. Cố Thừa Hiên vẫn duy trì tư thế này, không dám di chuyển, tối hôm qua làm ầm ĩ đến hơn ba giờ sáng, tinh thần của cô vốn đã không tốt, anh nhớ lại nên vẫn để cô nghỉ ngơi thêm một chút.
Sau khi xe vào trạm, có một vài hành khách lục đục đi xuống, cũng có một vài người cảm thấy còn sớm, liền quyết định ở trên xe ngủ thêm một chút cho đến khi trời sáng rõ sau đó mới rời đi. Cố Thừa Hiên đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, một cặp nam nữ đang thu dọn đồ đạc, nhìn bộ dạng người phụ nữ nhất định là hoàn toàn trở mặt với gã đàn ông kia, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mặc kệ gã đàn ông đang nắm lấy cánh tay cắn răng chịu đựng kêu đau, trực tiếp đi xuống xe. Gã đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy Cố Thừa Hiên đang nhìn chằm chằm vào mình, bị ánh mắt nhìn chăm chú khiến cho lòng bàn chân của anh ta toát ra khí lạnh, hành lý cũng không cần, vội vàng trốn xuống xe.
Cô Thừa Hiên thu hồi ánh mắt, hơi hơi hoạt động cái cổ cứng ngắc, sáng sớm râu ria còn chưa được cạo sạch khẽ chạm vào trán Ninh Mông, có cảm giác nhột nhột khiến Ninh Mông từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Ninh Mông hơi híp mắt lại rồi nghẹn ngào kêu hai tiếng, lại duỗi thân ra dùng hai tay dụi dụi mắt, khi ánh mắt bắt đầu rõ ràng, mới thoáng nhớ lại chuyện tối qua. Nháy mắt trong lòng cảm thấy oan ức, chép miệng muốn khóc, đối với gã đàn ông kia cảm thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Cố Thừa Hiên vang lên trên đỉnh đầu.
Ninh Mông quay đầu lại nhìn anh, ý thức được tư thế hiện tại của hai người quá mức thân mật, trong nháy mắt cô liền đỏ mặt, hơi hơi gật đầu, “Ừm” một tiếng xem như trả lời.
“Cô có thể nhúc nhích không?” Giọng nói của Cố Thừa Hiên không lạnh lùng giống như bình thường, không biết là mới tỉnh ngủ hay là do nguyên nhân gì, Ninh Mông cảm thấy được hôm nay anh không còn lạnh lẽo bao trùm lấy, không còn là một tảng băng lớn, ngược lại còn có chút người bình thường rồi.
“À?” Ninh Mông mở to hai mắt nhìn người trước mặt, không thể không nói, những lời này của anh bị cô nghĩ khác đi, trước kia xem tiểu thuyết ngôn tình, cảm thấy chính bản thân mình hơi giống một chút trong tiểu thuyết, khi nam chính nói đến đây, dưới tình huống này, đều là ở trên giường……
“Hai cánh tay của tôi đã tê dại muốn rớt xuống, trước tiên cô có thể di chuyển một chút không, chờ một lúc thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ xuống xe.” Cố Thừa Hiên cho rằng cô không hiểu ý của mình, vội vàng giải thích.
“A……..” Ninh Mông đỏ mặt vội vàng đứng dậy.
Cánh tay Cố Thừa Hiên chậm chạp thu về, liền rời giường thu dọn đồ đạc, xuống xe. Khi đi đến cổng bến xe, Cố Thừa Hiên áy náy nói xin lỗi với Ninh Mông: “Cô có thể trở về một mình không? Bây giờ tôi phải trở về quân khu, không thể đưa cô đi ăn sáng được, tôi thuê xe đưa cô trở về nội thành, cô ăn sáng xong có thể trở về một mình được không?”
Ninh Mông suy nghĩ một chút hỏi anh: “Có người tới đón anh sao?”
“Không có.” Cố Thừa Hiên đứng bên cạnh vừa để ý xem gần đây có xe taxi hay không vừa trả lời.
“Trước đó ba tôi đã cho thư kí đặt vé máy bay, chắc tối hôm qua đã đến thành phố N, để tôi cho người gọi điện thoại đến đơn vị, gọi người đến đón chúng ta, tiện thể đưa anh trở về đơn vị.”
Lúc này Cố Thừa Hiên mới quay đầu lại nhìn cô, cực kì quả quyết mà lắc lắc đầu: “Cô để họ đến đón cô là được rồi, bên đơn vị tôi không cho xe vào, một mình tôi trở về là được.”
“Một mình anh trở về sao?” Ninh Mông mở to hai mắt, không thể tin nổi người đàn ông trước mặt, “Xe cũng không có, một mình anh về bằng cách nào?”
“Chân của tôi dùng để làm gì?” Cố Thừa Hiên nhíu nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói thêm, “Như vậy đi, bây giờ cô gọi điện thoại cho người nhà đi, tôi chờ người nhà của cô đến rồi sẽ đi….. Một mình cô đứng đây, tôi rất lo…..”
Cố Thừa Hiên tự nhiên nói, nhưng khiến Ninh Mông ngẩn người, không biết nên làm gì để phản ứng. Trong lòng cảm thấy ấm áp. Trước đây, cô luôn luôn đuổi theo bước chân của một người đàn ông, nhìn anh ở trước mặt cô gái kia ân cần hỏi thăm, nhưng đối với cô lại chưa bao giờ có một câu hỏi thăm. Mà bây giờ mới nhận ra người đàn ông ở trước mặt, tối hôm qua còn giúp cô trừng trị kẻ ức hiếp mình. Bây giờ, sáng sớm tinh mơ trong khi chưa ăn sáng lại đứng đây cùng mình chờ người tới đón, sau đó lại một mình đi bộ trở về……
Tại giây phút này, Ninh Mông cảm thấy có cái gì bắt đầu thay đổi, giống như có một vật gì đó giữa hai người bắt đầu nảy sinh, cô không biết, có phải là rung động không……
Ninh Mông không dám gọi điện thoại cho Ninh Trí Văn, sợ bị mắng, đành phải gọi điện thoại đến chỗ ông cụ Ninh, hơn nửa tiếng sau, một chiếc Audi A8 xuất hiện trước mặt hai người, Ninh Mông liếc mắt cũng có thể nhận ra đó là chiếc xe mà ba hay dùng để xử lý việc riêng. Trong lòng khẽ rên một tiếng, xem ra lần này trở về sẽ không tránh khỏi một bữa bị giáo dục tư tưởng chính trị rồi……
Cố Thừa Hiên thấy Ninh Mông mở cửa xe, sau đó bước lùi lại, nhíu nhíu mày khó hiểu mà nhìn cô. Ninh Mông xòe tay ra trước mặt anh, lòng bàn tay ngửa lên, giọng nói không trong veo như lúc trước, chắc là do mới ngủ dậy, vừa có chút giọng mũi, vừa giống như giọng trẻ con: “Đưa điện thoại di động của anh cho tôi mượn một chút.”
Cố Thừa Hiên móc điện thoại trong túi ra đưa cho cô, Ninh Mông nhận lấy rồi nhấn một dãy số gọi đi. Cố Thừa Hiên nghe tiếng nhạc phát ra từ túi xách của cô mới hiểu ra.
“Sau này có vào nội thành thì nhớ gọi điện cho tôi, tôi mời anh ăn cơm coi như cảm ơn anh tối qua đã giúp đỡ.”
Cố Thừa Hiên nhìn nụ cười sáng lạn của Ninh Mông đột nhiên có ý nghĩ muốn lấy tay che mắt lại. Nụ cười ấy quả thực quá đẹp, quá rực rỡ khiến mắt của anh không thể mở ra được. “Tiện tay thôi mà, không cần khách sáo!”
Cô nói muốn mời anh ăn cơm, trong lòng Cố Thừa Hiên thật sự có chút vui mừng, nhưng mà bây giờ phải trở về đơn vị, không biết lúc nào có thể quay lại, cũng có thể nói chính anh cũng không biết mình có số may mắn được ăn bữa đó không. Cho nên anh không dám nhận lời, đột nhiên anh phát hiện mình có chút sợ làm cô thất vọng.
Ninh Mông nhìn Cố Thừa Hiên trong nháy mắt phóng khoáng rời đi liền có chút tức giận, vừa rồi chẳng phải còn rất tốt sao, sao tự nhiên lại lạnh lùng như cũ, mới chỉ nói có mấy câu thôi mà. Không có kiên nhẫn đến thế sao?
Về đến khu nhà mình, Ninh Mông vừa chạy đến dãy nhà mình thì gặp Bí thư Tần từ trên lầu đi xuống. Ông trông thấy cô, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Cửu, sao bây giờ mới về vậy? Chẳng phải tối qua Tần Mặc đã về đến nhà rồi sao?”
“Con hôm qua có chút việc nên không cùng mọi người trở về.” Ninh Mông nở nụ cười không tự nhiên, vội vàng chạy lên lầu, “Bác Tần, con về trước đây! Mẹ con gọi điện thoại giục nãy giờ rồi!”
“Ừ!” Bí thư Tần đáp một tiếng rồi lại nói: “Vũ Linh mới về nước, nếu con rảnh rỗi thì cùng đi chơi với nó, nó đã lâu rồi không về chắc cũng không nhớ đường.”
“Dạ được!”
Mở cửa nhà Ninh Mông đã thấy Ninh Trí Văn đang ngồi trên sofa nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng cười nói: “Ba, sao ba dậy sớm vậy?”
“Ra chỗ kia đứng im!” Ninh Trí Văn chỉ chỗ trước bàn uống trà.
Ninh Mông xách giỏ từ từ đi tới, cúi thấp đầu, cố gắng nghĩ xem gần đây mình làm gì khiến Thị trưởng Ninh mất hứng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trừ việc ngày hôm qua ăn vụng tôm chua cay và việc trốn gặp chủ tịch ngân hàng thì đúng là không làm việc gì trái với quy định của nhà họ Ninh.
“Ba, con sai rồi!” Chủ động thừa nhận sai lầm vĩnh viễn là chân lý.
“Nói xem sai ở chỗ nào?” Ninh Trí Văn nheo nheo mắt, thoải mái dựa vào sofa.
“Con không nên ăn vụng tôm hùm chua cay, con cũng không nên không nghe lời ba mà chạy đi trước, không chịu gặp mặt người nào đó tên là Vương Hành Trường…A, không phải, là chủ tịch ngân hàng Trương…A, cũng không đúng, là chủ tịch ngân hàng Lý…” Ninh Mông từ nhỏ đã biết cách giả vờ đáng thương trước mặt Ninh Trí Văn, mà lúc này vẻ mặt đau thương lại vô cùng chân thật.
Ninh Trí Văn chậm rãi đứng dậy, đập mạnh vào mặt bàn trà bằng thủy tinh, khiến cho mấy cái dĩa đựng trái cây cũng rung lên hai cái: “Cái gì?! Ngày hôm qua tôm hùm là do con ăn?! Bị ta nhìn thấy còn gạt ta? Nói! Còn có chuyện gì giấu ta nữa?”
Ninh Mông lắc đầu như trống bỏi không ngừng phủ nhận: “Không có, thật sự không có! Con đảm bảo, con thề đó!”
“Chuyện này để ta xử lý sau!” Ninh Trí Văn vừa nói vừa ngồi lại xuống sofa, “Ta hỏi con, tối hôm qua hai đứa đi đâu? Hai đứa vừa ăn tối xong đã đi, đi lâu như thế mà sao giờ này mới về?”
“À, chuyện là vậy ạ?” Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, thấy ba mình bắt đầu cau mày mới giải thích: “Lúc đến sân bay mới biết là hết vé, chúng con phải đi xe khách đường dài trở về nên vừa mới về là phải…”
“Thật không biết trong đầu con suốt ngày nghĩ cái gì?!” Ninh Trí Văn đi tới bên cạnh, gõ gõ vào đầu cô, hận nỗi rèn sắt không thành thép. “Lúc mới đầu chính con la hét ầm ĩ muốn ở lại thành phố G, hứa sẽ trở về trước giờ cơm trưa hôm sau. Kết quả thì sao? Còn làm phiền thêm một người, con nói một chút đi?! Rốt cuộc con đã làm những gì? Không mua được vé máy bay thì buổi tối cùng mọi người trở về không được sao? Vậy mà còn đi xe khách đường dài, con có biết như vậy rất nguy hiểm không?”
Nhìn vẻ mặt nổi giận của Ninh Trí Văn, Ninh Mông trong lòng lầm bầm một câu: “Con mà sớm biết không an toàn như vậy, con cũng sẽ không làm thế.”
Ninh Trí Văn liếc mắt nhìn khiến chân tay Ninh Mông mềm nhũn, cười cười nắm lấy cánh tay Ninh Trí Văn: “Vậy có gì đâu mà làm phiền anh ta chứ? Anh ta cũng có nhiệm vụ mà, cũng chỉ là thuận đường thôi.”
“Thuận đường? Con cho rằng ai cũng có đầu óc đơn giản giống con chắc? Người ta chỉ nói một câu như thế, con cũng tin là thật sao?”
“Anh ta có nhiệm vụ thật mà, vừa rồi anh ta ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà trở về đơn vị.”
“Con nghĩ rằng ai cũng như con, cứ một chút là nghĩ tới ăn à?”
Đến đây Ninh Mông không dám nói tiếp nữa, nhưng vừa nghe ba mình nói anh ta là đặc biệt đưa mình trở về, trong lòng tự nhiên có chút ấm áp, sự “cảm động” buổi sáng lại dâng lên trong lòng.