Diệp Oanh Khê vừa nghe Diệp Thanh Dương nói muốn ở lại, đôi mắt phiếm hồng muốn kéo anh lại, Diệp Thanh Dương nắm tay cô đi ra ngoài. Ninh Mông nhìn hai người rời khỏi chỗ, có vẻ đăm chiêu nói: “Thật sự là Trần Nhất Thần và Trần Đạp Tuyết đã cứu em rồi.”
“Ừ.” Cố Thừa Hiên cẩn thận kiểm ra kiểm tra vết thương ở lòng bàn chân cô, rầu rĩ lên tiếng, “Đêm nay chúng ta quay lại thành phố N, bây giờ anh đi bàn bạc với chú Bảy một lát, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi trước, đừng ăn đồ ăn vặt nữa, đến lúc lại không ăn được bữa chính.”
Mấy ngày nay Ninh Mông đều trong trạng thái tập trung tinh thần cao độ, ngủ muộn nhưng cũng không yên giấc, thừa dịp này cũng muốn ngủ ngon một chút. Cô gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, an tâm nhắm mắt lại, Cố Thừa Hiên sau khi vén góc chăn cho cô, mới đi ra ngoài.
Ninh Trí Ngôn và Nham Nạp đang đứng ở cửa thảo luận cái gì, thấy Cố Thừa Hiên đi ra ngoài, Nham Nạp bảo là muốn đi chuẩn bi cơm chiều, lại bị Ninh Trí Ngôn ngăn cản.
“Chúng tôi vẫn nên về sớm một chút, cơm chiều sẽ không ăn đâu.” Ninh Trí Ngôn sau khi giải thích, lại quay đầu nói với Cố Thừa Hiên, “Chuyện này đối với ông nộiở nhà có phần đả kích, có lẽ…..cũng sắp, cháu tìm cơ hội giải thích cho Tiểu Cửu hiểu, chỉ sợ đến lúc về đến nhà, con bé lại không chịu nổi.”
Đôi mắt Cố Thừa Hiên trầm lại, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa căn phòng mà Ninh Mông đang ngủ, thâm trầm mà xa xôi: “Vâng, cháu hiểu rồi.”
Khi Diêp Oanh Khê trở về, cũng chỉ có một mình, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, sau khi vào nhà cũng chỉ ngồi một chỗ, không nói lời nào. Cố Thừa Hiên nhìn cô một cái, muốn an ủi một chút, nhưng lại không biết nói như thế nào. Đang suy nghĩ, liền nghe thấy cô nói: “Diệp Thanh Dương bảo tôi chuyển lời cho anh, lúc nãy có điện thoại nên anh ấy đã đi đến bệnh viện có lẽ Tần Mặc cũng đã được xe cứu thương đưa tới.”
Cố Thừa Hiên gật gật đầu, đứng dậy muốn đi vào nhà, đi được vài bước dường như nghĩ ra điều gì, quay đầu, nói: “Đêm nay chúng ta trở về thành phố N, cô cùng đi đến thành phố N với chúng tôi hay là đi đến nơi khác?”
“Đi thành phố G, nhà tôi ở đó.”
“Vậy được, chúng tôi sẽ giúp cô đặt vé máy bay, đến lúc đó sẽ đưa cô đến sân bay.”
Sau khi vào phòng, Ninh Mông vẫn chưa tỉnh, ôm chăn, hai chân lộ ra ngoài, kẹp chăn ở giữa mà ngủ say. Động tác Cố Thừa Hiên nhẹ nhàng, vén tóc mái của cô lên. Thật sự, anh cũng không biết phải mở miệng nói với cô chuyện của ông nội như thế nào, sau đám cưới đó là đề tài cấm kỵ giữa hai người.
Mỗi khi hai người lỡ nói về chuyện này, tinh thần Ninh Mông sẽ cực kỳ sa sút, có vài lần, thậm chí bắt đầu nhào vào lòng anh mà gào khóc. Khi cô khóc, anh có thể hiểu rõ sức nặng của ông nội trong lòng cô như thế nào, nặng hơn so với Ninh Trí Văn và Cố Thừa Hiên cộng lại.
Từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong hạnh phúc, tham dự vào đó đều có ông nội Ninh, thời gian hai mươi mấy năm, anh nghĩ cũng không muốn chống lại, cô yêu người nhà của mình, đó không phải là chuyện xấu. Đúng là, có một lần, khi cô dựa vào trong lòng anh, nước mắt chảy dài mà nói “Nếu không có ông nội em, em cũng sẽ không gả cho anh”, trong lòng Cố Thừa Hiên đau nhói. Anh hiểu rõ, cô không phải có ý đó, chỉ là nói ra càng khiến anh phiền lòng.
Một cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu, có thể duy trì đến cuối cùng được bao lâu? Đáp án từ đầu đến cuối chỉ có một chính là anh. Anh không phải thần tiên, anh không thể biết trước được tương lai, anh không có quyền lực để có thể trói tương lai của cô vào với mình, trừ khi cô cam tâm tình nguyện. Đúng vậy, cô chưa từng cho anh một lời hứa hẹn nào, anh cũng chưa từng hỏi cô, cho dù anh vẫn canh cánh vấn đề này trong lòng.
“Ưm……” Có một con muỗi đậu trên mặt Ninh Mông, sau khi rên rỉ hai tiếng, cô gãi gãi rồi tỉnh lại. Thấy Cố Thừa Hiên đứng ở bên cạnh cửa sổ, một bàn tay đặt trên song cửa, một bàn tay buông thõng xuống bên chân, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc
Cố Thừa Hiên nghe thấy âm thanh của cô, quay đầu lại, trong khoảng thời gian ngắn, nhíu chặt chân mày. Khuôn mặt cô khổ sở, má trái hồng hồng, một đôi móng vuốt nho nhỏ vẫn ra sức mà gãi.
Anh thở dài tắt điếu thuốc, đi qua kéo tay cô xuống: “Để anh xem…..Đừng gãi nữa, một lúc sau nó lại đỏ một mảng lớn.”
“Ngứa…..” Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn mơ mơ màng màng dựa vào trong lòng anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve cái nút đỏ gồ ghề, dịu dàng dỗ: “Nhịn một chút, lập tức sẽ không ngứa nữa.”
Cô ở trong lòng bất mãn cọ xát, lại nghe mùi thuốc lá nồng nặc, giơ tay chọc chọc vào trong ngực anh, hỏi: “Anh hút thuốc hả? Anh làm sao thế?”
Anh vốn muốn nhân cơ hội này để hỏi rõ ràng, cuối cùng vẫn lắc đầu, cũng không nói gì: “Không có việc gì…..Còn muốn ngủ sao? Đêm nay chúng ta sẽ đi.”
“Vậy thì không ngủ nữa, chứ không ở trên máy bay lại không có việc gì làm, trước tiên, chúng ta đến mộ chú nhỏ xem thử, chú ấy còn chưa gặp anh nha Ninh Mông chống vào trong ngực anh, để kéo
khoảng cách giữa hai người, “Tiểu Khê kia sẽ cùng đi với chúng ta sao? Còn Tần Mặc phải làm sao bây giờ?”
“Cô ấy sẽ trở về nhà của cô ấy ở thành phố G…..” Cố Thừa Hiên kiên nhẫn nói rõ tình huống của Diệp Oanh Khê cho cô nghe, nhưng vừa nghe cô nhắc đến Tần Mặc trong lòng liền không thoải mái, vô cùng phiền muộn, “Em nghĩ đến Tần Mặc làm cái gì?!”
Ninh Mông bị anh quát có chút sửng sốt, có chút ấm ức mà chép miệng, sau vài giây, mới phản ứng lại, khuôn mặt nở nụ cười: “Anh ghen?”
“Khụ khụ…..” Cố Thừa Hiên có chút xấu hổ mà giả bộ ho khan, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, “Dậy đi, anh đưa em ra ngoài ăn chút gì, chỉ ăn đồ ăn vặt sao mà no được?”
Ninh Mông si ngốc che miệng cười, gác chân lên, giọng nói mềm mại làm nũng nói: “Chân em như vậy làm sao mà đi được chứ?”
Cố Thừa Hiên vẫn cau mày như cũ, lấy tay kéo khuôn mặt cô ôm vào trong ngực. Cô thuận thế ôm chặt lấy cổ anh, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn dán chặt bên gáy anh, hơi ngẩng đầu, cắn một cái bên vành tai anh: “Em khẳng định là anh đang ghen.”
“Ghen cái gì chứ?” Cô thấy anh vẫn nhếch môi nhưng không nói lời nào, lại nhích gần vào trong lòng anh, “Em gọi anh là chồng, nhưng không gọi anh ta là chồng. Em chỉ hỏi một chút thôi, thông cảm cho kẻ yếu mà.”
“Ừm.” Vẫn là âm thanh rầu rĩ, không quá vui mừng.
“Không nên tức giận nha,” cánh tay quàng trên cô anh nắm thật chặt, kéo anh lại gần hơn, ngầng đầu lên, gần như là dán vào môi anh mà nói, “Trước kia là em thích anh ta, đó là chuyện trước kia rồi. Nếu bây giờ em vẫn thích anh ta, nhất định là đầu óc em có bệnh, bị cửa kẹp, bị lừa đá. Hiện tại là em toàn tâm toàn ý đứng bên cạnh anh, anh mới là bầu trời của em….Chồng à, thật sự là em rất yêu anh……”
Âm thanh cuối cùng sắp biến mất, môi của cô chạm vào môi anh, cô rất ít khi chủ động giống như bây giờ, tự động vươn lưỡi ra liếm lấy cánh môi anh, thậm chí còn chủ động cạy mở cánh môi của anh ra.
Cố Thừa Hiên nghe xong những lời của cô, nhất thời vui mừng quên cả phản ứng. Anh cũng không biết, ông trời lại chiếu cố anh như vậy, một giây trước anh còn đang phiền não, một giây sau, cô đã nói ra những lời để trấn an những lo lắng của mình. Hứa hẹn, quả nhiên là lời nói hữu hiệu nhất trong tình yêu.
Anh cảm thấy vô cùng vui sướng, liều lĩnh ôm lấy eo cô, mạnh mẽ giống như hận không thể khảm cô vào trong thân thể mình, anh rời khỏi môi cô, mặc cho mùi hương thanh nhã của cô đang nằm trong miệng anh, anh mút mùi đinh hương thơm ngát của cô. Ở phương diện này anh luôn cường chế, nụ hôn này rất dài, cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, khi anh buông ra cô vẫn thở hổn hển.
“Tiểu Cửu……”
“Hử?”
“Anh có việc muốn nói với em, trước tiên em ngồi cho nghiêm túc nào.” Cố Thừa Hiên sờ sờ đầu cô, nghiêm túc nói.
“Ừm, anh nói đi.” Tuy miệng cô đồng ý, nhưng cơ thể không có bất kỳ một động tác nào.
Anh bất đắc dĩ, đành phải nâng vai cô dậy, để cô ngồi xong, chống lại ánh mắt thỏa mãn của cô, nhưng vẻ mặt của mình lại ngẩn ra. Anh biết chuyện tiếp theo anh nói ra sẽ khiến cô bất mãn, nhưng có những chuyện lại không thể không nói. Khi vừa mới gặp cô, anh luôn cảm thấy cô là một đứa bé được cả nhà cưng chiều lên tận trời, sau khi kết hôn, anh lại thấy được cô đã thay đổi, anh hiểu rõ cô muốn mình trưởng thành hơn. Chuyện này mà nói, có khả năng đó sẽ là một đả kích, nhưng đối với cô, đó là một lần có kinh nghiệm, khi lớn dần, cho dù quá trình rất thống khổ.
“Vừa rồi chú Bảy có nói, em đối diện với chuyện này sẽ là một chuyện đả kích rất lớn…..Ông nội……Rất có khả năng không chống đỡ nổi nữa…..”
Trong nháy mắt thân thể Ninh Mông cứng đờ, chóp mũi hồng hồng, hốc mắt đỏ lên, cô cắn môi dưới, hé miệng, dường như rất nghẹn ngào, âm thanh ấp úng, giống như đang cố rắng kiềm chết điều gì: “A, chúng ta nên nắm chắc thời gian quay về đi, anh có thể giúp em tìm một đôi giày không? Giày của em rớt ở trên đường rồi.”
“Chân của em bị thương đi giày sẽ không tốt đâu.” Tuy Cố Thừa Hiên rất kinh ngạc về sự bình tĩnh của cô, nhưng thật ra anh biết giờ phút này cô cũng không ổn hơn chút nào, bởi vì đôi tay đang đặt trên chân cô đang run rẩy.
“Đi tìm cho em đôi giày…..” Cô cố chấp mà lặp đi lặp lại những lời này.
Cố Thừa Hiên không lay chuyển được cô, cầm tay cô: “Em ngồi đây chờ anh, anh sẽ lập tức đi tìm.”
Ninh Mông máy móc gật đầu, nhìn theo Cố Thừa Hiên rời khỏi phòng, sau đó ngồi yên trên giường cầu nguyện.
Cuối cùng thì ngày này vẫn đến sao? Từ ngày biết ông nội bị bệnh, cô hiểu rằng sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ tới. Chỉ là quãng thời gian trước rất ngọt ngào, cho nên cô dần đã quên mất. Cô chưa bao giờ căm giận mối quan hệ giữa mình và Cố Thừa Hiên giống như bây giờ, bởi vì mình và anh ngày đêm chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào, cô thân thiết với ông nội nhất nhưng vẫn để ông tiến về phía cửa tử.
“Chú Bảy, cháu đã nói với cô ấy, cô kiên trì muốn tự mình đi.” Cố Thừa Hiên mệt muốn chết, khi nói những lời này, vẫn cố gắng suy nghĩ, giọng nói khan khan, “Chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ninh Trí Ngôn không phản bác được, Cố Thừa Hiên có chút nóng nảy rút tay khỏi Ninh Trí Ngôn, bước nhanh ra khỏi phòng khách.
_________________