Cố Thừa Hiên ôm Ninh Mông, không nói lời nào đi về phía trước. Tần Mặc chỉ cảm thấy vết thương trên đùi rất đau, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, phía bên hông thì đau đớn truyền đến, giống như mỗi một đốt xương trên thân thể đều bị bẻ gãy hết.
Diệp Thanh Dương trong tay bế đứa bé đuổi theo thấy cảnh này, nhìn Cố Thừa Hiên hỏi: “Hai người muốn xử lí anh ta ra sao cũng được, tôi sẽ xem như không thấy gì hết.”
“Nên làm cái gì thì bây giờ nên làm thế ấy thôi.”- Cố Thừa Hiên gật đầu đáp lại nói.
Ninh Mông nằm trong lòng Cố Thừa Hiên liếc nhìn về phía Tần Mặc, thấy Tần Mặc nằm cuộn mình trên mặt đất, môi đã trở nên tím tái, thống khổ rên rỉ, phát ra những tiếng đứt quãng: “Cứu tôi….Cầu xin hai người….Tôi…. Thực xin lỗi….. Tôi……không muốn chết…..”
Diệp Thanh Dương lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại báo tin cho Diệp Oanh Khê biết, Ninh Mông lại lên tiếng cản lại. Đôi tay mềm yếu của Ninh Mông nhẹ nhàng kéo cổ áo Cố Thừa Hiên, nhỏ giọng mà nói: “Em nghĩ ta nên cứu anh ta đi. Tội của anh ta thì để cho pháp luật định đoạt. Hiện tại Tần gia cũng chỉ còn lại một mình anh ta, nếu anh ta chết thì Tần Vũ Linh sẽ làm thế nào? Còn ba của anh ta ở trong tù nữa?”
Trong lòng Cố Thừa Hiên hận không thể lóc từng miếng thịt của Tần Mặc xuống, nhưng thân là quân nhân, Cố Thừa Hiên hiểu nên đặt lí trí lên trên tình cảm, tội của Tần Mặc không đáng chết. Nhưng khi nghe Ninh Mông cầu xin tha mạng cho Tần Mặc thì trong lòng cảm thấy không thoải mái mà thôi: “Em xác định muốn tha cho anh ta?”
“Dạ”- Ninh Mông gật gật đầu, nhíu mày nhìn về phía Tần Mặc. “Dù sao cũng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn….”
Cố Thừa Hiên nhìn Diệp Thanh Dương gật gật đầu, Diệp Thanh Dương liền hiểu được ý tứ của Cố Thừa Hiên.
Diệp Thanh Dương đem đứa bé đặt xuống, dặn dò không được chạy loạn khắp nơi. Chính mình lấy ra một cây dao nhỏ, đem ống quần Tần Mặc xé làm đôi, tiếp theo lấy trong túi ra bật lửa, hơ hơ cây dao trên ngọn lửa một lát, rồi nhìn Tần Mặc nói: “Sẽ đau một chút, nếu muốn sống thì phải cố chịu đựng”.
Nói xong liền dùng dao rạch xuống một đường ở vết thương rắn cắn, áp môi hút máu độc phun ra ngoài. Đứa bé đứng ở kế bên, hai mắt ngạc nhiên mở to. Diệp Thanh Dương sau khi hút hết máu độc dùm Tần Mặc thì quay sang vỗ vỗ đầu đứa bé, không thèm nhìn Tần Mặc một cái đã bế đứa bé đi về nhà Nham Nạp.
Ở nhà Nham Nạp, Ninh Trí Ngôn sốt ruột đi qua đi lại, khi vừa thấy Cố Thừa Hiên bế Ninh Mông về liền chạy đến, thấy vết thương trên chân Ninh Mông thì cảm thấy rất đau lòng và tức giận….Các loại cảm xúc đều xuất hiện, Ninh Trí Ngôn muốn giúp một tay lại phát hiện ra tâm trạng của mình hiện giờ căn bản không thể giúp gì, chỉ có thể bất an xoa xoa hai tay đi theo Cố Thừa Hiên và Ninh Mông vào phòng.
Cố Thừa Hiên ẵm Ninh Mông vào phòng, nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Diệp Oanh Khê tiến đến muốn nhìn rõ Ninh Mông.
Ninh Mông nhìn thấy Diệp Oanh Khê hai mắt chớp chớp, đầy vẻ tò mò nhìn mình; cô liền mở miệng cười với Diệp Oanh Khê một cái. Nhưng Diệp Oanh Khê giống như bị uống thuốc kích thích, ngây ngô cười nhảy lên nhảy xuống, còn không ngừng vỗ vai Cố Thừa Hiên nói: “Cố Thừa Hiên, vợ của anh- Tiểu Cửu trông thật xinh đẹp, nhìn rất dịu dàng!”
Diệp Thanh Dương đi vào sau nhìn thấy những hành động trẻ con bạn gái mình thì thấy có chút đau đầu, kéo Diệp Oanh Khê ra khỏi phòng: “Tiểu Cửu hiện giờ cần phải nghỉ ngơi, em lại ở đây ồn ào cái gì chứ? Những điều anh dạy em hình như em không nhớ cái gì hết?”
Diệp Oanh Khê sợ nhất là nghe Diệp Thanh Dương thuyết giáo, vừa nghe Diệp Thanh Dương chuẩn bị răn dạy, liền lập tức tỏ vẻ hối lỗi, tay vò vò tóc, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi em quên mất”. Rồi quay sang nhìn Ninh Mông nói: “Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi ra ngoài đây”.
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ gõ gõ đầu Diệp Oanh Khê, nắm tay cô đi ra khỏi phòng.
“Ngoài vết thương trên chân thì em còn bị thương ở đâu nữa không?”- Cố Thừa Hiên vừa đắp chăn cho Ninh Mông vừa thấp giọng hỏi.
“Còn có trên tay”- Ninh Mông bĩu môi, hai mắt rưng rưng giơ hai tay lên cho Cố Thừa Hiên xem, rồi quay sang Ninh Trí Ngôn làm nũng: “Chú, cháu đói quá, đã lâu rồi không được ăn no. Chú đi mua cho cháu đồ ăn nha!!!”
Ninh Trí Ngôn lắc đầu thở dài nói: “Tiểu bảo bối! Cháu ngoan ngoãn nằm ở đây nghỉ ngơi một lát, bây giờ chú ra ngoài tìm mua thức ăn ngon cho cháu ăn”.
Nham Nạp thấy vậy liền nói là sẽ đi tìm thảo dược để đắp lên vết thương cho Ninh Mông để đi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng trẻ.
“Cố Thừa Hiên…..” Ninh Mông nhắm mắt đợi một hồi lâu, cũng không thấy Cố Thừa Hiên có động tác gì, đành phải lên tiếng gọi anh trước.
“Làm sao vậy?” Cố Thừa Hiên đi lại, đem Ninh Mông và chăn ôm vào trong lòng, đưa ly nước tới bên miệng Ninh Mông: “Em uống nước trước đi”.
Ninh Mông uống mấy ngụm nước, sau đó thì dộng đậy thân thể. Cố Thừa Hiên vươn tay đem ly nước đặt trên bàn, vỗ má Ninh Mông hỏi: “Vẫn cảm thấy không thoải mái sao?”
Đúng là một khúc gỗ không hiểu phong tình.
“Em không quấn chăn nữa! Nóng!”
“Chỗ nào nóng? Không được, nghe lời, đắp lên”.
“Em không muốn!”- Ninh Mông hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Thừa Hiên mím môi cau mày, lại xinh đẹp cười nói: “Vậy anh ôm em đi, như vậy sẽ không cảm thấy nóng cũng không cảm thấy lạnh”.
Cố Thừa Hiên thở dài, xốc chăn lên, đem thân hình bé bỏng của Ninh Mông kéo vào lòng, thân mật hôn lên tóc Ninh Mông: “Nói cho anh biết lúc đó em có sợ lắm không?”
“Sợ!”- Ninh Mông nhắm mắt tựa vào lòng Cố Thừa Hiên, lấy ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh. “Em sợ sẽ chết! Nhưng em lại không dám nói là mình sợ chết, lúc nào cũng phải giả bộ thật lạnh nhạt, không để ý đến sống chết”.
“Thực xin lỗi….”- Cố Thừa Hiên vừa nghĩ đến cô mảnh mai như vậy lại bị một đám buôn bán thuốc phiện bắt làm con tin liền cảm thấy đau lòng.
“Sao lại xin lỗi em?” Cô vuốt ve bàn tay của anh. “Em không có trách anh. Em hiểu mà, việc này không liên quan đến anh”.
“Là anh không bảo vệ tốt cho em. Lúc trước khi chúng ta đám cưới, anh đã từng hứa với ông nội em là sẽ bảo vệ và chăm sóc em thật tốt…..”
“Anh ở đây nói hươu nói vượn gì vậy?”- Ninh Mông nóng nảy, không để ý lòng bàn tay đau đớn, chống tay đứng dậy. “Anh ở chỗ nào không lo lắng tốt cho em? Em cảm thấy anh đối xử với em rất tốt. Mỗi ngày ở với anh, em đều cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc. Nếu trong nhà có ai dám nói anh không đối xử tốt với em, em sẽ giận không thèm nói chuyện với người đó”.
Cố Thừa Hiên thấy bộ dạng trẻ con của cô cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp nói: “Em kích động cái gì chứ? Nằm xuống nghỉ đi!”
“Em không thích người khác nói xấu anh!”- Ninh Mông lúc này mới ý thức được mình đang bị thương, lòng bàn tay có chút đau, liền ngoan ngoãn mà nằm vào trong lòng Cố Thừa Hiên. Cố Thừa Hiên sớm đã thành thói quen, lúc này không hỏi cô, chỉ đem bàn tay to của mình vuốt ve bụng của Ninh Mông.
“Đúng rồi, ngày đó đại đội trưởng Dịch nói cho em biết, anh có viết cái gì đó. Anh viết cái gì vậy?”- Ninh Mông đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhớ đến việc này, liền mở mắt ra hỏi Cố Thừa Hiên.
“Bọn anh mỗi khi có nhiệm vụ đều phải viết”
“Vậy anh viết cái gì vậy?”
“Anh viết mật mã sổ tiết kiệm, còn có mật mã chi phiếu”.
“A?”- Ninh Mông đầu tiên cảm thấy không thể hiểu nổi, về sau “Xì----“, nở nụ cười: “Cố Thừa Hiên, anh lúc nào cũng thực tế vậy sao?”
Nham Nạp cầm thảo dược tiến vào, đem thau nước đặt trên bàn. Cố Thừa Hiên lau sạch vết thương trên lòng bàn chân và lòng bàn tay của Ninh Mông, vừa lau vừa thổi để Ninh Mông bớt đau. Đúng lúc Ninh Trí Ngôn mua đồ ăn vặt trở về, Ninh Mông rất nhanh dời đi chú ý, hết sức chuyên chú ăn đồ ăn.
Diệp Thanh Dương cũng vào phòng bàn chuyện Ba Tụng, Tần Mặc với Cố Thừa Hiên. Diệp Oanh Khê theo bên cạnh, thấy trong lòng Ninh Mông là một túi đồ ăn vặt, liền tiến đến gần. Ninh Mông thấy Diệp Oanh Khê liền vui vẻ mời cô ăn chung, Diệp Oanh Khê cũng không khách khí lập tức ngồi xuống với tay lấy túi khoai tây mở ra ăn.
“Mọi người đều gọi cô là Tiểu Cửu. Vậy tôi cũng gọi cô là Tiểu Cửu nha?”- Diệp Oanh Khê miệng đầy khoai tây, lúng búng nói.
“Được”
“Ha ha, tên tôi là Diệp Oanh Khê, cô cứ gọi tôi là Tiểu Khê đi”
“Được”- Ninh Mông ăn một miếng mứt táo, cẩn thận đánh giá Diệp Oanh Khê nói: “Cô nhìn rất giống một người!”
“Trần Đạp Tuyết?”
“Cô làm sao mà biết?”
“Nhiều người cũng nói tôi nhìn rất giống cô ta. Nói đôi mắt, cái mũi đặc biệt rất giống…. Nhưng mà tôi không cảm thấy như vậy, tôi cảm thấy tôi đẹp hơn cô ta rất nhiều!”
“Ha ha….Tiểu Khê, cô rất đáng yêu!”- Ninh Mông dùng cánh tay bị băng bó giống như cái bánh ú mà huých huých tay Diệp Oanh Khê.
“Cô cũng đáng yêu”- Diệp Oanh Khê cũng không chịu thua nhéo lại Ninh Mông một cái.
Bên kia Diệp Thanh Dương và Cố Thừa Hiên thấy cảnh này liền nhíu mày, sau đó đều nhất trí đứng dậy kéo người mình yêu vào lòng. Diệp Thanh Dương lấy túi khoai tây trong tay Diệp Oanh Khê, ngăn không cho Diệp Oanh Khê giãy dụa, nhìn Ninh Mông hỏi: “ Cô Cố, lúc cô bị Tần Mặc bắt, có người nào đưa cho cô cái gì không?”
“Có người đưa cho tôi một cây dao nhỏ và một cái đồng hồ”.
“Vậy những vật đó đâu rồi?”
Ninh Mông chỉ chỉ tay có ý nói Cố Thừa Hiên từ trong túi của cô lấy ra những vật đó. Diệp Thanh Dương cầm lấy, lật qua lật lại nhìn, càng xem càng nhíu mày.
“Có vấn đề gì sao?”- Cố Thừa Hiên hỏi
“Trần Nhất Thần chắc là đã bị bại lộ….”- Diệp Thanh Dương đứng dậy, kéo Diệp Oanh Khê đến trước mặt Cố Thừa Hiên, “Oanh Khê sẽ cùng mọi người trở về, tôi sẽ ở lại đây giải quyết chuyện của Trần Nhất Thần”.
“Anh không quay về phục mệnh sao?”
“Chúng tôi là đồng đội”.
Chỉ một câu nói, Cố Thừa Hiên liền hiểu ý của Diệp Thanh Dương. Đã là đồng đội, là chiến hữu với nhau sẽ không vì an toàn của mình mà bỏ mặc hay buông tay đồng đội của mình.
_________________