Nhan thái thái khỏe lại, Từ Nhất Châm lại ngây ngốc ra.
Chính lúc lão đang bối rối không biết làm gì, Nhan nhị thiếu đã tới.
Nhan nhị thiếu ngay từ đầu đã nhìn ra Từ Nhất Châm rất cao ngạo, thực lòng không thích lão, cho nên nhất mực không tin lời chẩn bệnh của lão.
Hiện giờ, Nhan thái thái đã khỏe, Nhan nhị thiếu tâm tình cũng tốt hẳn lên, mới nhớ tới Từ Nhất Châm.
Lão Từ Nhất Châm kia, chỉ vì lời chẩn bệnh của lão mới là lời trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thiếu chút nữa hại chết Nhan thái thái!
“Từ thần y, ông không phải nói muốn chặt tay sao?” Nhan nhị thiếu mang theo hai tên gia đinh tay cầm một con dao phay tiến vào.
Từ Nhất Châm sợ tới mức chết khiếp, run run rẩy rẩy nói: “Ngươi....... Ngươi thiếu suy nghĩ a........ Ngươi biết ta là ai sao......... Ta.. ta là bác sĩ tư nhân của Tôn bộ trưởng chính trị........”
“Ta khinh, đồ lang băm!” Nhan nhị thiếu hừ lạnh, “Chặt tay ngươi, sẽ làm dơ nhà ta! Giờ ta cho con ngươi chọn, tự mình qua về hay muốn ta phái người đưa ngươi về, thuận tiện cùng Nam Kinh Tôn bộ trưởng nói về công tích vĩ đại của ngươi?”
Từ Nhất Châm sợ tới mức tè ra quần, vội vàng kẹp chặt lấy cái đuôi chạy trốn, thập phần chật vật.
“Đồ lang băm chết tiệt, thiếu chút nữa là chết trong tay hắn rồi!” Nhan gia đại thiếu gia cũng nghĩ mà sợ, “Mỗ mụ, may mắn là người cơ trí!”
Nhan gia bên này hoan thiên hỉ địa, quả thực so với hôm giao thừa còn muốn náo nhiệt hơn, mỗi người đều tươi cười rạng rỡ.
Tư Quỳnh Chi dậy sớm, tâm tình cũng cực hảo, cô nhớ tới hôm nay là ngày thứ tư, đã tới ngày cuối cùng của Nhan thái thái. Theo lời của Nam Kinh lão thần y ấy nói, uống thuốc của Cố Khinh Chu, Nhan thái thái sẽ chịu không nổi ba ngày, khẳng định sẽ không phải giả.
Tư Đốc Quân mấy ngày nay vắng nhà, Tư phu nhân thì lại mê mẫn gã kép hát kia, cũng không rảnh để ý tới chuyện Nhan gia nữa.
Chỉ có Tư Quỳnh Chi là chú ý tới chuyện này.
Bởi vì, Cố Khinh Chu đi thăm Nhan thái thái là chủ ý của Tư Quỳnh Chi, chuyện này đều do Tư Quỳnh Chi chuẩn bị, cô ngồi đây là đang đợi kết quả.
Mọi việc trước sau đều phải vẹn toàn.
“....... Hôm nay ai cũng phải vội về chịu tang, mình vẫn nên chuẩn bị một bộ xiêm y cho phù hợp.” Tư Quỳnh Chi nghĩ.
Cô thay một bộ sườn xám màu nguyệt bạch, khoác bên ngoài tấm áo choàng Ngân anh bạch luân phong đi tới Nhan gia.
Cô vừa đến trước của thì đúng lúc gặp Nhan ngũ thiếu cũng vội vã ra ngoài.
“A Nguyên ca ca.” Tư Quỳnh Chi kêu anh.
Nhan ngũ thiếu bước chân dừng lại, đầu đầy mồ hôi chạy tới bên người Tư Quỳnh Chi, khóe môi mang theo ý cười.
Mỗi lần Nhan ngũ thiếu gặp Tư Quỳnh Chi đều là bộ dáng siểm nịnh như vậy, Tư Quỳnh Chi không lưu tâm, lập tức rất khổ sở: “A Nguyên ca ca, mặc kệ thím như thế nào, anh đều phải nén bi thương!”
Nhan ngũ thiếu sửng sốt.
Anh định giải thích, nhưng Tư Quỳnh Chi tiếp tục ngắt lời: “Lúc trước Cố tiểu thư một hai đòi phải chữa bệnh cho Nhan thái thái, ta cùng mỗ mụ đều là không đồng ý, hiện giờ cô ta quả nhiên gặp rắc rối, là chúng ta sai vì đã không ngăn trở cô ta!”
Tư Quỳnh Chi cực lực khuyến khích Cố Khinh Chu khai phương thuốc, Nhan gia người người đều biết.
Nhưng mà, cô cùng Tư Đốc Quân lời nói không giống nhau.
Cô tính là vu hãm cho Cố Khinh Chu rằng cô ấy một hai phải thể hiện bản thân.
Hiện tại Nhan thái thái đã chết, Tư Quỳnh Chi lập tức thay đổi khẩu phong, đơn giản là lợi dụng lúc người của Nhan gia đang phẩn nộ đối với Cố Khinh Chu, làm cho bọn họ quên đi lúc ấy là Tư Quỳnh Chi quạt gió thêm củi, vừa tăng thêm tội lỗi của Cố Khinh Chu, vừa giúp Tư Quỳnh Chi che lấp ý đồ.
“A Nguyên ca ca, thật sự thực xin lỗi, ta lẽ ra phải nỗ lực ngăn cản cô ta, chuyện của thím, huynh cũng nên nén bi thương a!” Tư Quỳnh Chi tiếp tục nói.
Cô dứt lời, đôi mắt tươi đẹp như thêm một tầng sương mù quanh quẩn, mỹ lệ quyến rũ vô cùng.
Nhan ngũ thiếu sửng sốt.
Buổi nói chuyện này làm Nhan ngũ thiếu trợn mắt há hốc mồm.
Vị thiếu niên này giật mình nhìn Tư Quỳnh Chi, dường như lần đầu tiên thấy rõ ràng bộ mặt của cô.
“Muội........ Vì cái gì?” Nhan ngũ thiếu khó có thể tin, “Muội lúc ấy không đồng ý? Rõ ràng là muội nhiều lần chủ trương gắng sức thực hiện, một hai phải để Cố tiểu thư chữa bệnh cho mỗ mụ ta mà!”
“A Nguyên ca ca, huynh có phải vì thương tâm quá độ rồi hay không?” Tư Quỳnh Chi đáng thương hắn, “Ta không có à!”
“Muội có, rõ ràng chính là muội!” Nhan ngũ thiếu lui về phía sau một bước.
Tư Quỳnh Chi đương nhiên là có.
Nhan ngũ thiếu thực sự cảm kích nàng, cho nên mới nhớ rõ mọi thứ, là Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân chủ trương gắng sức thực hiện.
Nhan ngũ thiếu như bừng tỉnh ngộ ra: “Nguyên lai là muội không tin Cố tiểu thư, muội muốn Cố tiểu thư tới chữa bệnh cho mỗ mụ ta, là muốn hại chết mỗ mụ ta! May mắn thay, y thuật của Cố tiểu thư thiệt sự tốt, đã cứu sống mỗ mụ ta........”
“Huynh nói cái gì!” Đôi mắt đẹp của Tư Quỳnh Chi ngăn giữ dòng lệ, đột nhiên trợn to, đáy mắt từ bi thiết thu tẫn liền trở nên mỏng lạnh và hung ác, “Huynh nói cái gì?”
Nhan ngũ thiếu lúc này thấy rõ biểu tình trong lòng cô, anh tức khắc hiểu hoàn toàn.
Anh lui về sau một bước, kinh ngạc nhìn Tư Quỳnh Chi, khó có thể tin.
Trong lồng ngực có một dòng khí lạnh, ào ạt len lỏi, làm băng giá trái tim Nhan ngũ thiếu gia.
“Mỗ mụ ta không chết, cô nhìn lầm rồi, Tư tam tiểu thư! Cố tiểu thư thật sự có bản lĩnh, thuốc của cô ấy đã cứu sống mỗ mụ ta!” Nhan ngũ thiếu căm giận nói, “Tư tiểu thư, uổng cho mỗ mụ ta thương cô như vậy, mà cô đành lòng đối với ta như vậy sao?”
Tư Quỳnh Chi cả người sững sờ.
Nhan năm thiếu vùa giận vừa bi, anh từ nhỏ đã ái mộ người thiếu nữ này, thế mà cô ấy lại đành lòng đối xử với nhà bọn họ như vậy sao?
Anh hốt hoảng lui về phía sau mấy bước, xoay người bỏ chạy, không nghĩ sẽ có ngày nhìn thấy bộ mặt thật của Tư Quỳnh Chi, anh thực đã chịu đả kích rất lớn.
Tư Quỳnh Chi cũng hoàn toàn sợ ngây người.
Khuôn mặt như tuyết trắng của cô vội vã chạy tới gian phòng Nhan thái thái, nhìn khí sắc của Nhan thái thái cũng không tệ, còn vừa nói vừa cười cùng mọi người, Tư Quỳnh Chi cuối cùng đã chịu chấp nhận sự thật.
Sắc môi cô trắng bệch.
Người của Nhan gia thấy cô liền khách khí tiếp đón: “Tư tiểu thư, cô tới rồi à?”
“Dạ vâng ạ.” Tư Quỳnh Chi nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn.
Lúc ngồi lại trên xe ô tô, Tư Quỳnh Chi vẫn còn kinh hồn, cô hận đến độ muốn đem chiếc túi da trong tay xé nát.
Quả nhiên, cô thật sự đã giúp Cố Khinh Chu dọn sẵn sính lễ!
“Cố Khinh Chu, cô rốt cuộc đã học cái thứ tà môn gì?” Tư Quỳnh Chi hận đến rơi cả nước mắt, bộ dạng thất thố hiện rõ.
Thật quá tà môn, Cố Khinh Chu, cô ta quả nhiên biết y thuật!
Hơn nữa, tới Nam Kinh thần y cũng không bằng Cố Khinh Chu!
Cố Khinh Chu bất quá hơn cô vài tuổi, vậy mà lại đánh bại một vị thần y kinh nghiệm phong phú, cái này kêu Tư Quỳnh Chi tin như thế nào đây?
Tư Quỳnh Chi cắn chặt môi: Cô từ nhỏ đến lớn, luôn luôn tôn quý ưu nhã, mặc kệ ra tay với ai đều là đại hoạch toàn thắng. Đây là lần đầu tiên cô thất bại, mà lại là bại trong tay Cố Khinh Chu.
“Vậy còn mấy lời ta nói với cha......” Tư Quỳnh Chi nắm chặt ngón tay, trong lòng lo lắng, nên nói thế nào với phụ thân đây.
Phụ thân cô rất khôn khéo, không dễ dàng lừa gạt ông đâu!
Tư Quỳnh Chi lần này vu hãm thật quá khinh suất.
Nhan thái thái không hề hộc máu, dạ dày cũng không đau, lại còn mời Cố Khinh Chu tái khám.
Cố Khinh Chu nói: “Thuốc này uống trong vòng hai tháng, sau này chứng hộc máu cùng bệnh bao tử liền sẽ không còn nữa. Thân thể người suy yếu, khí trong dạ dày không cân bằng, nên ăn nhiều canh rau không dầu mỡ, cùng với cháo, chờ thêm nửa tháng mới có thể ăn cơm bình thường.”
Nhan thái thái nhất nhất ghi nhớ lời dặn của bác sĩ Cố Khinh Chu
“Cố tiểu thư, cô đã cứu ta một mạng.” Đôi mắt của Nhan thái thái khẽ ướt, tay cầm lấy tay Cố Khinh Chu, “Ta đã từng cho rằng mệnh ta đến đây là cùng, kết quả may mắn như vậy là nhờ cô đã tới!”
“Con là một đại phu, cứu tử phù thương là bổn phận của con.” Cố Khinh Chu cười nói, “Người đừng quá khách khí.”
Nhan thái thái cười rộ lên.
Xuân dương kiều mị, nhìn áng mây xa xa ngoài khung cửa sổ, trắng mịn như kẹo bông. Cửa kính ở Nhan phủ trong suốt và sạch sẽ, bị ánh mặt trời chiếu rọi, liền lấp lánh sắc màu như mã não.
Ngoài đình viện một gốc cây đào, tán cây dựa nghiêng nghiêng đã mọc ra những nụ hoa đo đỏ.
Mùa xuân năm nay ở Nhạc Thành đặc biệt đến sớm.
Dưới mái hiên có nuôi một con chim tước, lúc Nhan thái thái sinh bệnh, nó chưa bao giờ kêu, hiện giờ đã phá lệ, tiếng kêu phát ra thanh duệ trong veo.
Nhan gia trên dưới đều tràn đầy vui sướng.
Cố Khinh Chu ngồi uống trà cùng Nhan thái thái nói chuyện về đề tài dưỡng sinh, còn Nhan gia đại thiếu nãi nãi, Nhị thiếu nãi nãi, Tứ tiểu thư cùng Ngũ thiếu gia đều đang tiếp khách.
“Loét dạ dày hẳn là phải phẩu thuật. Nhưng mà do sau khi phẫu thuật, Tây y không có chăm sóc người cẩn thận nên người mới tái phát lại. Nên không phải hoàn toàn do lỗi của Tây y, là do bác sĩ không được giỏi thôi.” Cố Khinh Chu nói.
Nhan thái thái giật mình nhìn Cố Khinh Chu.
Tây y mỗi lần nhắc đến trung y đều sẽ hung hăng hạ thấp, nhưng nhóm trung y cơ hồ đều dùng sự khoan dung khách quan đánh giá Tây y.
Tây y bài xích trung y, trung y lại có thể khoan dung nhận xét đôi bên.
Đây chính là nội tình! Là cái đã được tu dưỡng từ hàng ngàn năm trước, chiết xuất tinh túy để ra được hai từ - Y đức.
“Cố tiểu thư, lúc trước ta rất hoài nghi về y thuật của cô, không nghĩ tới cô lợi hại như vậy, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!” Tứ tiểu thư Nhan Lạc Thủy nói.
“Đúng vậy đúng vậy!” Đại thiếu nãi nãi cũng cảm thán, “Tư phu nhân cực lực khen ngài, bà ấy quả nhiên thật tinh mắt.”
Nhan ngũ thiếu lại đột nhiên không nói.
Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân khen Cố Khinh Chu, dĩ nhiên là không có hảo ý. Bọn họ cùng Nhan gia tứ tiểu thư giống nhau, cũng không tin tưởng Cố Khinh Chu, nhưng lại ra sức thuyết phúc để Cố Khinh Chu chữa bệnh cho Nhan thái thái.
Bọn họ là muốn cho Cố Khinh Chu trị chết Nhan thái thái, như vậy liền có thể xử phạt Cố Khinh Chu.
Nhan ngũ thiếu lẳng lặng đánh giá Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu tuy không mỹ lệ bằng Tư Quỳnh Chi. Một gương mặt đoan trang nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời, hàng lông mi thon dài nồng đậm, giống hai cây quạt nhỏ, chóp mũi vi kiều, tinh xảo đáng yêu, nhìn chung là hài hòa ưu nhã.
Tư Quỳnh Chi vì sao phải hại cô ấy, Nhan ngũ thiếu mơ hồ muốn điều tra cho rõ một chút: Tư gia không thích cô con dâu tương lai, nhất là Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi không thích.
Mọi người khen Cố Khinh Chu một hồi.
Đốc quân phủ Tổng Tham Mưu Nhan Tân Nông đi vào, nghe được trong phòng truyện trò náo nhiệt, đây điều mà Nhan gia nhiều năm qua chưa từng có, ông cũng lặng lẽ nhếch khóe môi.
“Mỗ mụ các con còn phải nghỉ ngơi, các con cũng về nghỉ đi, đừng quấy rầy nữa.” Nhan Tân Nông nói.
Bọn họ cũng xin thưa dạ.
Nhan Tân Nông lại đối Cố Khinh Chu nói: “Cố tiểu thư, có phiền không, ra nói chuyện một lát?”
Cố Khinh Chu gật đầu: “Dạ được ạ.”
Cô đi theo Nhan Tân Nông, tới căn phòng được cách âm đặc biệt.
Nhan Tân Nông trước khen y thuật của Cố Khinh Chu, luôn mãi nói cảm tạ cô vì đã cứu sống Nhan thái thái, sau đó ông lấy ra một hộp trang sức, đưa cho Cố Khinh Chu: “Đây là một chút tạ lễ!”
“Tổng Tham Mưu, con không thể nhận.” Cố Khinh Chu nói, “Con từ nhỏ đã theo sư phụ học y, 《 Đạo đức lương y》 là nhập môn tất bối, thượng thư có viết ‘phàm trị liệu bệnh, tất phải an lòng định chí, vô dục vô cầu, tất cả xuất phát từ lòng trắc ẩn, nguyện cứu người dẫu có hiểm nguy.’
Con vốn không có ngồi khám nên không thể nhận tạ lễ này. Nếu sư phụ con biết được, người sẽ mắng con khi sư diệt tổ, sẽ đánh gãy chân con!”
Nhan Tân Nông lẳng lặng nhìn cô.
Đôi mắt Cố Khinh Chu trong suốt, ánh lên từng đợt sóng mắt, có thể nhìn thấy ảnh người trong mắt cô.
Nhan Tân Nông thực cảm động: “Thế đạo đại biến, hoàng đế không có, nho gia đạo đức cũng bị nghiền nát, vậy mà Cố tiểu thư còn nhớ rõ tổ huấn, nhớ rõ《 Đạo đức lương y》, biết được nhân nghĩa y giả, thật là cho Nhan mỗ đây mở rộng tầm nhìn!”
“Ngài quá khen, con chỉ là một tiểu cô nương quê mùa, không hiểu gì về thời thượng, dáng vẻ quê mùa này ngài không chê, con đã thật sự cảm tạ rồi.” Cố Khinh Chu mỉm cười.
Nghe qua những lời cô nói đã làm lung lạc hoàn toàn tâm của Nhan Tân Nông.