Như lời Tư Quỳnh Chi nói, một khi Nhan thái thái đã chết, Nhan gia sẽ bắt tội lấy Cố Khinh Chu.
Tư Đốc Quân cũng lo lắng.
Ông thực coi trọng Nhan Tân Nông, vẫn luôn không muốn đề cử Cố Khinh Chu, chính là sợ tiểu hài tử sẽ thất thủ, lỡ trị chết Nhan thái thái, từ đây ông cùng Nhan Tân Nông sẽ có hiềm khích rất sâu.
Chữa bệnh là liên quan đến tánh mạng con người, là phải đặt tâm lên là đầu
“Cha, lúc ở Nhan gia, con cùng mỗ mụ đã cực lực ngăn trở, Cố tiểu thư vẫn một mực khai phương thuốc, cô ấy quá là khinh suất. Nếu Nhan thái thái có chuyện gì, con thật sợ tương lai cha khó đối diện với bọn họ.” Tư Quỳnh Chi lại hạ thấp giọng nói.
Tư Đốc Quân nhìn vào mắt tiểu nữ nhi này, mạc danh thư thái.
Nữ nhi này là tiểu bảo bối của ông. Quỳnh Chi thông tuệ mỹ lệ, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, từ nhỏ đã tài mạo song toàn, là thành tựu vĩ đại nhất của Tư Đốc Quân.
“Con thật hiểu chuyện.” Tư Đốc Quân sờ vào đầu nữ nhi.
Nhưng việc này cũng làm Tư Đốc Quân có chút khó xử.
Tư Đốc Quân đề cử Cố Khinh Chu đi, tự nhiên không có gì; nhưng theo lời Tư Quỳnh Chi nói, Cố Khinh Chu là không màng ngăn trở một hai đòi xông lên, chuyện này liền thấy có gì đó không đúng.
“Khinh Chu thông minh lanh lợi, chuyện này làm cũng hơi có chút lỗ mãng. Nhưng cũng không thể bắt tội con bé, tuổi còn nhỏ nhưng đã sốt ruột muốn thể hiện mình, vậy thì đâu có gì là sai?” Tư Đốc Quân nghĩ thầm, ông vẫn muốn Cố Khinh Chu.
Một tiểu cô nương muốn tự mình vươn lên mà không ngờ phía trước sẽ mắc phải sai lầm, ngược lại lại thấy đáng yêu.
Tư Đốc Quân thực thích Cố Khinh Chu, cho nên trong lòng phá lệ thiên vị Cố Khinh Chu.
Tư Quỳnh Chi nhìn biểu tình trong mắt phụ thân liền hiểu.
Tư Quỳnh Chi cũng không nóng vội, hiện tại Nhan thái thái còn chưa chết, chờ sau khi Nhan thái thái chết rồi, phụ thân sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Ngày hôm sau, Tư Quỳnh Chi gọi điện thoại tới Nhan gia.
Hôm qua Nhan thái thái lại hộc máu, vì vậy hôm nay Nhan thái thái vẫn sẽ tiếp tục phun.
Tư Quỳnh Chi biết rất rõ, Nhan thái thái một ngày phun hai lần, đều là ở buổi sáng, vì thế cô cố ý chọn buổi chiều.
“Thím như thế nào rồi?” Tư Quỳnh Chi nói điện thoại cùng Nhan ngũ thiếu. Cô cầm điện thoại, đầu ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt bàn, tâm tình sung sướng.
Cô có thể phán định được Nhan ngũ thiếu ở đầu dây điện thoại bên kia đang khóc lóc thảm thiết vô cùng
Không ngờ, Tư Quỳnh Chi lại nghe được một thanh âm vui sướng: “Quỳnh chi ơi, muội thật là quá lợi hại, người dẫn đến cho chúng ta quả thực là một vị danh y! Mỗ mụ ta uống thuốc cố tiểu thư, buổi sáng hôm nay cùng giữa trưa đều không có hộc máu.”
Móng tay thon dài của Tư Quỳnh Chi khựng lại, báu chặt cạnh bàn, thiếu chút nữa là bẻ gãy luôn mặt bàn cứng rắn.
Không phun nữa?
Nội tâm cô vừa nghi ngờ vừa khiếp sợ, thanh âm cố ra vẻ vui sướng: “Thật tốt quá, thím được cứu rồi!”
Nhưng cô vội hỏi, “Hôm qua không phải còn phun sao, nay lại hết rồi à?”
Nhan ngũ thiếu nói: “Hôm qua đúng là có phun, cũng mời Cố tiểu thư tái khám. Cố tiểu thư nói, đó là tàn huyết cuối cùng, phun xong thì sẽ không còn việc gì nữa.”
Tư Quỳnh Chi nắm chặt tay lại, báu vào tay cầm điện thoại, đầu ngón tay mềm mại trắng bệch cả ra!
Không có phun nữa? Tại sao?
Thuốc của Cố Khinh Chu không lẽ thật sự có công hiệu?
Tư Quỳnh Chi mím chặt môi: Chẳng lẽ chúng ta lại một lần thay Cố Khinh Chu chọn sính lễ sao?
Thật chết tiệt mà!
Hơn nữa, là vì cái gì? Phương pháp giải phẫu của Tây y đã không trị khỏi cho Nhan thái thái, vậy mà thuốc của Cố Khinh Chu vì cái gì mà hữu dụng?
“Tại sao thời vận của cô ta lại tốt như vậy?” Tư Quỳnh Chi không nghĩ ra, “Cô ta rõ ràng không có khả năng về y thuật!”
Tư Quỳnh Chi thật sự không thể chịu đựng được thêm, cô phải đi xem Nhan gia mới được.
Tất cả mọi người ở Nhan gia đều thật cẩn thận canh giữ gian phòng của Nhan thái thái, họ chờ xem Nhan thái thái chuyển biến tốt đẹp, hoặc là tiếp tục chuyển biến xấu.
Hầu gái của Tư Quỳnh Chi nhận lệnh vào trong nghe ngóng. Lúc này đình viện Nhan gia thật im ắng, nghe được cả gió thổi qua ngọn cây, cành cây trơ trụi giữa làn gió xuân se lạnh cũng khẽ run lên bần bật.
Tư Quỳnh Chi cũng cảm giác lạnh, tay nắm chặt lấy vạt áo khoác, dáng người cô càng thêm lả lướt, theo hầu gái đi trong phòng Nhan thái thái.
Cô đi được thật nhanh.
Từ xa đã nghe được giọng của một vị nam nhân trung niên nhân đang mắng.
Vị nam nhân đó chính là vị thần y được Tổng Tham Mưu mời từ Nam Kinh tới, nhân xưng Từ Nhất Châm có tài châm cứu rất lợi hại.
“....... Bệnh của người là chứng thực, các ngươi dùng thuốc của chứng hư, như vậy chẳng khác nào châm dầu vô lửa, các ngươi làm như vậy chỉ càng làm bệnh tình của thái thái thêm nghiêm trọng thôi, các ngươi thật là đang ngóng trông thái thái chết mà!” Từ Nhất Châm mắng lớn.
Tư Quỳnh Chi nghe xong, nhịn không được có chút hưng phấn: Vậy ra là còn chuyện này?
“Chính là mẫu thân ta uống thuốc của ngài liền hộc máu, còn uống thuốc của Cố tiểu thư thì không sao.” Nhan nhị thiếu liền bác bỏ.
“Ngu muội, trung dược trị tận gốc, không giống Tây y một ngày là thấy hiệu quả, các ngươi quá nóng vội! Nhan thái thái uống thuốc gì đó của Cố tiểu thư, hiện tại không phun, không biết chừng vài ba ngày nữa chuyện lớn xảy ra, lúc đó Đại La thần tiên cũng khó có thể cứu chữa kịp thời!” Từ Nhất Châm mắng.
Tư Quỳnh Chi đột nhiên thở ra nhẹ nhàng.
Nguyên lai là như thế này.
Thuốc của Cố Khinh Chu chỉ là đem bệnh của Nhan thái thái tích lũy lại, càng tích càng nặng, nếu cứ tiếp tục uống, Nhan thái thái chắc chắn sống không quá ba ngày!
Thật tốt quá!
Tư Quỳnh Chi nghĩ thầm: “Ta không phải không thiện lương, chỉ là Nhan thái thái số kiếp đã tận, nếu cứ kéo dài bệnh tật chỉ càng làm cho bà ấy thêm thống khổ, thôi thì sớm đi ngày nào giải thoát ngày đó. Nhưng cũng nhờ đó mà có thể tạt vô người Cố Khinh Chu một vũng bùn, vậy là đẹp cả đôi đường. Nguyện xin Nhan thái thái kiếp sau đầu thai tốt nhé!”
Trong lòng nắm chắc là vậy, Tư Quỳnh Chi cũng không còn lo âu gì, cô đem khuôn mặt cao hứng che dấu đi, đồng thời hiện ra bộ mặt bị thương đi vào phòng Nhan thái thái.
Nhan thái thái hôm nay không có hộc máu, nhưng khí sắc cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Tư Quỳnh Chi hơi ngồi ngồi, quan tâm hỏi vài câu: “Thím, người cảm giác ra sao?”
Nhan thái thái trên mặt vẫn có nụ cười nhàn nhạt: “Đã khá hơn nhiều, đa tạ Tam tiểu thư hỏi thăm.”
“Mỗ mụ của con cũng lo lắng cho người, lại sợ tùy tiện đến thăm, ngược lại sẽ quấy rầy người an dưỡng, chỉ bảo con đi một mình.” Tư Quỳnh Chi nói.
Tư Quỳnh Chi sinh ra đã mỹ diễm, không thua gì mẫu thân cô, khuôn mặt nhỏ trắng ngẫn khẽ ửng hồng hiện lên hai chữ quan tâm.
Nhan thái thái biết Tư tiểu thư căn bản khinh thường bà, cũng khinh thường Nhan gia, Nhan thái thái đạm bạc cười.
Mục đích của Tư Quỳnh Chi đã đạt, nói vài câu xã giao xong liền nói không muốn quấy rầy Nhan thái thái tĩnh dưỡng, rồi đứng dậy rời đi.
Tuy vậy, cả nhà Nhan gia vẫn là có một người vẫn đem lời Từ Nhất Châm nói để trong lòng, chính là Nhan đại thiếu nãi nãi.
“Mỗ mụ, người có muốn một lần nữa uống thuốc của Từ thần y không?” Đại thiếu nãi nãi hỏi, “Vị Cố tiểu thư kia còn quá trẻ, con thật sự sợ hãi.......”
Nhan thái thái vẫn là quyết tâm muốn uống thuốc của Cố Khinh Chu.
Nỗi thống khổ hộc máu suốt hai năm cùng với dạ dày đau như bị tra tấn, chỉ có mình Nhan thái thái là hiểu rõ nhất.
Uống thuốc của Cố Khinh Chu, bà không còn hộc máu, dạ dày cũng bớt đau, bà thật mừng biết bao.
Nhan Tổng Tham Mưu cũng do dự.
“Tân nông.” Nhan thái thái kêu tên trượng phu, vẫn bằng cái giọng dịu dàng giống khi còn nhỏ.
Nhan Tổng Tham Mưu ngồi xuống bên người bà.
“Ta biết trong lòng ông vẫn còn sầu khổ, cũng lo lắng sợ rằng sẽ lại dùng sai thuốc.” Nhan thái thái nói, “Nhưng ta hiện giờ thấy rất tốt, mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên ta mới cảm thấy thoải mái như vầy. Cho dù có phải đi, ta cũng muốn vui vui vẻ vẻ, ta không muốn chỉ vì muốn sống mà phải chịu thêm bao lần thống khổ nữa. Nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện lại cùng ông làm vợ chồng.”
Nhan Tổng Tham Mưu cầm lấy bàn tay khô gầy của thê tử khô: “Đừng nói mấy lời ngốc ấy nữa, bà chỉ mới có năm mươi tuổi thôi, chúng ta vẫn còn có ba bốn mươi năm nữa mà. Bà đừng bỏ ta lại, một lão nhân như ta không có bà hầu hạ bên cạnh, cảnh đêm thê lương một mình!”
Tuy là nói như vậy, Nhan Tổng Tham Mưu cũng không có phản bác gì với thê tử.
Nhẹ nhàng thanh thản, Nhan Tổng Tham Mưu đúng là đã lâu không thấy thê tử mình cười.
Vì nụ cười này ông thật đã làm chuyện mạo hiểm.
“Các ngươi quá vô tri!” Từ Nhất Châm còn đang mắng, “Nhan thái thái ít nhất còn sống được tiếp hai mươi năm, các ngươi là muốn hại chết bà! Ta đứng đây thề độc, nếu sau ba ngày không có đại sự, ta liền đem này sẽ đem tay bắt mạch chặt xuống cho các ngươi xem!”
Thấy lão thề độc, đám người Nhan gia càng thêm lo lắng.
“Cha.......” Bọn họ ngước nhìn về Nhan Tổng Tham Mưu.
“Đừng nói nữa, ta tin tưởng mỗ mụ các con, chính bà là người rõ rang nhất. Thuốc là do bà ấy uống, chúng ta chỉ là nên nghe lời bà.” Nhan Tổng Tham Mưu nói.
Nhan gia không ai dám phản bác, cũng không dám nhắm mắt ngủ yên, toàn bộ đều mong chờ Nhan thái thái.
Bọn họ cứ như vậy, đã chịu khổ ba ngày, mấy người con ai cũng đều hao gầy.
Tới buổi sáng ngày thứ tư, lẽ ra như thường lệ, Nhan thái thái dậy sớm liền phải hộc máu, dạ dày sẽ đau không ngừng, nhưng hôm nay khi Nhan thái thái mở to mắt mãi một lúc lâu, đột nhiên nói: “ Hoa mai nở rồi có phải hay không, thật thơm quá!”
Mọi người sửng sốt.
Bà đã ngửi được hương hoa.
Lúc trước khứu giác của bà vốn bị bế tắc.
“....... Ta hơi đói bụng.” Nhan thái thái lại nói, “Hôm nay ta ăn uống không thấy đau, càng muốn ăn nhiều hơn một chút.”
Mọi người lại là sửng sốt.
Nhan gia Tứ tiểu thư Nhan Lạc Thủy lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực mẫu thân: “Mỗ mụ, người vậy là khỏi hẳn rồi!”
Nhan Tổng Tham Mưu nghiêm túc cẩn trọng đột nhiên hai hàng thanh lệ buông xuống, là hỉ cực mà khóc.
Nhan thái thái khỏe rồi!
Nhan thái thái muốn ăn cơm, đồng thời lại nói ngửi được mùi hương, khứu giác của bà tự nhiên khôi phục.
Sau khi Tây y giải phẫu thất bại, Nhan thái thái bị ốm đau tra tấn suốt hai năm, không có thuốc chữa, nhưng uống thuốc của Cố Khinh Chu, bốn ngày sau, bà liền khỏi hẳn.
Bà giằng co với chứng hộc máu đã hai năm, bà giằng co với con đau dạ dày đã ba năm, giờ đây tất cả đều không thấy nữa.
Quyền cao chức trọng, khuôn mặt luôn giữ vững sự lạnh lùng uy nghiêm như Nhan Tổng Tham Mưu cũng bỏ qua mặt mũi cùng các con, trước mặt quân y và người hầu, lã chã rơi lệ làm cho rất nhiều người không khỏi chạnh lòng.
“Tốt rồi, tốt rồi.” Nhan Tân Nông nghẹn ngào nói, “Quả nhiên là ông trời mở mắt, đã chữa được bệnh cho bà!”
Một trưởng bối cơ trí như thế lại nghẹn ngào nói những lời này, làm bọn nhỏ đúng là hỉ cực mà khóc.
“Cha, không phải ông trời cứu mỗ mụ, là Cố tiểu thư!” Nhan gia tứ tiểu thư Nhan Lạc Thủy nói, “Cha, Cố tiểu thư là ân nhân cứu mạng nhà chúng ta!”
Lúc này, bọn họ cũng đều biết sức khỏe của Nhan thái thái đã chuyển biến tốt đẹp.
Đồng thời, mọi người càng thêm minh bạch, y thuật của Cố Khinh Chu hơn xa vị Thần y từ Nam Kinh Từ Nhất Châm!
Không ngờ tại nơi Nhạc Thành bất hiển sơn bất lộ thủy lại ẩn dấu một nhân vật lợi hại như vậy!
Đối phương vậy mà vẫn còn là cô nương tuổi còn nhỏ, nhưng lợi hại vô cùng!
“Cô ấy chẳng lẽ là Dược Vương chuyển thế?” Nhan thái thái nhắc tới Cố Khinh Chu, đầy ngập cảm kích, cơ hồ muốn rơi lệ.
Chỉ có mình Nhan thái thái chân chính biết rõ bệnh tình của mình, nên vui mừng nhất cũng chỉ có bà thôi.
Những người khác tuy rằng nóng lòng khó chịu, nhưng làm sao thấu hiểu được cái cảm giác giày vo mà Nhan thái thái phải chịu bao năm?
Mười phần bệnh, Nhan thái thái xưa nay chỉ dám nói bảy phần.
“Dược Vương không biết có phải không, nhưng cô ấy phải là một Thần Tiên Sống!” Nhan Tân Nông cũng vui vẻ.
Vừa nghe thấy cái tin này, lão thần y Từ Nhất Châm cả người ngây ngốc.
“Thật là chứng hư?” Từ Nhất Châm đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ lại một chút, thực sự có khả năng chính là chứng hư, nhưng lão đã lầm thành chứng thực.
Vì sao lại lầm?
Ngoại trừ việc Từ Nhất Châm tâm cao khí ngạo, có lòng đối với Nhạc Thành có một chút khoe khoang, đồng thời cũng cảm thấy thần sắc Nhan thái thái bệnh đã quá mức thê lương bi ai, không muốn gắng sức cứu bà.
Lão khinh thường người Nhạc Thành.
“Nếu trị hết, bọn họ vui mừng còn không kịp, liền cho ta tiền cho ta danh, ta ở Nhạc Thành thanh danh sẽ nổi như diều gặp gió; nếu lỡ trị chết, liền bảo Tây y đều bó tay không còn biện pháp, ta có thể làm gì hơn được? Bọn họ sẽ vội vàng thương tâm làm tang sự, lúc đó còn có thể nhớ tới ta sao? Nhớ tới giờ phải thế nào đây, ta ở Nam Kinh còn có uy tín cùng danh dự, lỡ như chuyện này truyền tới Nam Kinh, ta còn mặt mũi gì nữa chứ?” Từ Nhất Châm cảm thán về tương lai của lão.
Lão đúng là loại cà lơ phất phơ, không xem mạng người làm trọng, chính mình là đại phụ trung y mà còn có thái độ xem thường trung y, là lão sơ suất.
Sai lầm lần này, lão chết cũng không chịu thừa nhận sai, vì muốn Nhan gia tin tưởng hắn, lão ngược lại còn nói thêm rất nhiều lời tàn nhẫn.
Nói cái gì mà Nhan thái thái chỉ còn sống được ba ngày, ba ngày sau khẳng định xảy ra chuyện, còn nói sẽ chặt tay xuống cho Nhan gia xem.
Hiện giờ đã là ngày thứ tư, bệnh tình Nhan thái thái cũng không chuyển biến xấu như lời Từ Nhất Châm đã đoán trước đó, bà hoàn toàn là chuyển biến tốt đẹp.
Từ Nhất Châm toát mồ hôi lạnh từng cơn.