Đêm buông, màn sương mỏng đưa lối gió thu.
Mới đó đã được ba năm rồi, sau chiến tranh kinh hoàng ấy.
Nhưng nhờ đó mà có ngày hôm nay, đất nước vẽ ra màu cờ hoà bình, cuộc sống bình yên dường như không còn gì phải nuối tiếc.
Bóng người đứng cạnh cửa sổ, vầng trăng soi tỏ cả một vùng. Cũng đã khuya lắm rồi nhưng Đàm Tiểu Châu vẫn đứng đó, cô không ngủ được.
Năm ấy, trận chiến ấy quá đỗi ác liệt và nghe tin anh đã tử trận…
Thật khó tin, đến giờ Đàm Tiểu Châu vẫn không thể tin Thẩm Mặc Kiêu đã không thể trở về.
“Mẹ ơi…”
Cô bé từ trong phòng lững thững bước ra, tay bé con dụi mắt cho tỉnh ngủ. Thẩm Tư Hạ là tên cô đặt cho con. Phải, hai người đã có con sau cái ngày ấy.
Lúc Thẩm Mặc Kiêu ra trận, cô mới biết mình đã mang thai con của anh nhưng tiếc rằng cô không thể nói cho anh biết.
Đàm Tiểu Châu lau vội nước mắt trên khoé mi, cố hắng lại giọng cho thật vui, cưng chiều bế Thẩm Tư Hạ lên.
“Muộn rồi, chúng ta cùng đi ngủ nhé?”
Thẩm Tư Hạ gật gật, nằm yên trên vai mẹ, theo lời du mà ngủ lúc nào không hay.
Thẩm Tư Hạ có nét rất giống Thẩm Mặc Kiêu, ví dụ như màu tóc đen tuyền, lông mi dày dặm, đôi khi cô nhóc lại quậy phá, khi lại tinh nghịch, đáng yêu.
Động lực để cô có thể sống tốt đến giờ chỉ có một lý do thôi đó là công chúa nhỏ của cô.
Vì đêm qua bị lỡ giấc ngủ nên Thẩm Tư Hạ không dậy kịp để đi lớp, cô đành gửi ông bà nội chăm sóc.
Bé con níu giữ mẹ mãi mới buông. Cô là cô bé hiểu chuyện nên ngậm ngùi buông tay cho mẹ đi làm. Bé con nhìn mẹ đi rồi oà khóc, ông bà nội dỗ mãi mà không chịu nín.
Đến khi vào phòng ba nó lại im thin thít. Phải chăng nó cũng cảm nhận được ba ở đây?
“Bà ơi, baba kìa…”
Thẩm Tư Hạ chỉ tay lên bức ảnh trên bàn, căn phòng vẫn nguyên như cũ, không hề bị bụi bẩn, mỗi ngày đều được lau dọn rất kỹ.
Con bé được cái hiểu chuyện, sớm biết được ba nó là ai nhưng thật đáng thương khi bé con chỉ được gặp ba qua ảnh.
Lạc Tranh nhìn đứa cháu nội mà thương, đứa cháu này thật đáng thương, đến cả Thẩm Mặc Kiêu cũng chưa biết đến nó… Tại sao lại bất hạnh đến vậy?
Còn một chút nữa là bà không kiềm được nước mắt. Thẩm Tư Hạ dùng tay bé con lau nước mắt cho bà, ngây thơ nói.
“Mẹ cháu nói là muốn được gặp ba thì phải cười nhiều không được khóc, bà cũng thế nha bà”
Lạc Thanh đau đớn, tại sao Thẩm Tư Hạ có thể ngây thơ đến thế? Ước gì bà có thể làm được như vậy để không phải quá đau lòng.
Thấm thoắt đã đến chiều, Đàm Tiểu Châu trở về với vài chiếc kẹo, đón bé con về nhà.
Căn nhà nhỏ vẻn vẹn có vài căn phòng đủ để hai mẹ con sống, Đàm Tiểu Châu là một giáo viên cấp ba, kiếm tiền nuôi con từ việc dạy học.
Dù trên danh nghĩa Đàm Tiểu Châu chưa phải là vợ của Thẩm Mặc Kiêu nhưng lại được ba mẹ anh rất quan tâm, đặc biệt là đứa cháu nhỏ, hai người thương bé con lắm.
Bên Đàm gia dù không chấp nhận sự thật nhưng Thẩm Tư Hạ không thể nói là không tồn tại được nên nhiều lúc Thẩm Tư Hạ đã có nhưng suy nghĩ tội nghiệp, cô bé từng hỏi mẹ rằng tại sao bên nhà ngoại lại nghiêm túc đến thế, nhiều khi Thẩm Tư Hạ thấy rất sợ. Đúng là như vậy nhưng Đàm Tiểu Châu luôn dặn bé con một điều rằng đó là gia đình nên thành kiến sẽ có sự đòi hỏi cao hơn hơn một chút và sẽ không ai có thể làm hại mẹ con cô cả.
Cuộc sống của hai mẹ con sẽ bình yên, đơn giản trôi qua như vậy, thỉnh thoảng lại rộm lên tiếng cười. Có lẽ, để tô màu thêm cho cuộc sống đơn điệu này.
“Tiểu Châu, ra mở cửa cho tụi này nào”
Trương Giai Tuệ hai tay cầm bao nhiêu đồ ăn, bên cạnh là Đàm Tử Khâm, nghe nói hai người sắp kết hôn rồi.
Bên cạnh còn có Hoành Chân với Cao Đình Phong người cầm rượu, người cầm bánh sinh nhật và cậu bé nhỏ mà Hoành Chân gọi là phiên bản nhỏ của Cao Đình Phong. Hai người cũng có một đứa con bằng tuổi Thẩm Tư Hạ là Cao Thần.
Không ai nói Đàm Tiểu Châu cũng quên mất, hôm nay là sinh nhật cô, tuổi 24. Cô lại nhớ lần đầu gặp Thẩm Mặc Kiêu anh cũng ở độ tuổi này, bây giờ cô mới chạm đến nhỉ?
Trong nhà, tiếng cười nói rộn ràng thật ấm cúng. Hai đứa trẻ lại hợp nhau đến thế? Cao Thần đến lớp không ai dám chơi với cậu nhóc vì trông cậu đáng sợ, cái gen lạnh lùng của Cao Đình Phong làm Hoành Chân phải nể phục, không lẽ ngày bé anh cũng như vậy sao? Thẩm Tư Hạ không sợ cậu nhóc này chút nào, tinh nghịch vẽ lên mặt cậu làm cả nhà đến buồn cười.
Ánh nến lấp lánh trên chiếc bánh gatô tồn tại khoảng vài phút liền bị thổi tắt. Trong mấy phút ấy Đàm Tiểu Châu cô chỉ nghĩ ra một điều ước. Dù nó vô lý nhưng cô vẫn muốn tin, cô vẫn tin rằng Thẩm Mặc Kiêu sẽ trở về.