Phụt phụt phụt, phi tiêu nhắm đến móng chân ngựa, cả đàn ngựa giật mình, hí một tiếng, náo loạn chạy đi, quân đội miền Y ngã lăn ra.
Cửa sắt cuối cùng chưa bị phá nhiều, chỉ mới gần một nửa, không ảnh hưởng nhiều lắm.
Quân hai bên chủ động tấn công đối phương, miền Y thua về phương tiện không đánh lại nổi, có người bị ngựa miền X cưỡi lên cả người.
Tưởng như cuộc chiến này sẽ kết thúc tại đây nhưng không!
Tên đầu xỏ chạy thoát rồi, Hướng Phát mới chỉ đưa một nửa số quân đến còn một nửa đánh lạc hướng giúp gã ta trốn thoát.
Trên nền chiến trường toàn là xác chết, máu chảy thành sông, chiến tranh thật kinh hoàng!
Nơi đây trở thành bãi chôn mồ quân miền Y. Thật tang thương!
Người dân bắt đầu đi tán đến chỗ ẩn nấp mới, chiến tranh mới chỉ bắt đầu, không biết sau này sống chết ra sao…
Quân miền X chỉ có đúng đêm nay để nói lời tạm biệt với gia đình để tiếp tục tham chiến.
Chiến tranh vốn khốc liệt, biết ngày đi nhưng không thể biết ngày về, cũng có thể hy sinh lúc nào không hay, tất cả phải giữ một tinh thần thép, đặt đất nước trên cả tính mạng!
Tối, túp lều với ánh vàng soi sáng cả một vùng, nơi đây là chỗ nghỉ ngơi cũng là chỗ trị thương của quân đội miền X.
Trận chiến kéo dài từ suốt cả một đêm qua. Cả ngày nay công việc kéo dài, người trong quân ngũ đều đói cả dù đã ăn qua loa vài hộp đồ ăn nhưng không thể gọi là no được.
Đêm rồi lại ngửi thấy mùi đồ ăn chắc là đói quá sinh ảo giác. Nhưng mà ai cũng ngửi thấy kia mà, không thể là ảo giác được.
Đồng loạt bỗng hô lên một tiếng, thật đều.
“Thẩm phu nhân!”
Đàm Tiểu Châu bất ngờ, cô không nghĩ sau buổi ‘cướp rể’ ấy mọi người đẩy cô lên chức này, cô còn chưa là vợ chính thức của Thẩm Mặc Kiêu đâu nhá!
“Gọi tôi là Tiểu Châu được rồi”
Cô nàng còn khiêm tốn như thế làm mọi người nhao nhao lên tiếng.
“Không được, chúng tôi nên gọi mà”
“Hôm lễ cưới Thẩm phu nhân ngầu lắm!”
“Thiếu soái đáng sợ như vậy, khi yêu Thẩm phu nhân cô không sợ sao?”
…
Đàm Tiểu Châu ngơ người trước thế lực quân ngũ này, thật sự đáng sợ nha…
“Xếp hàng!”
Tiếng loa đằng sau tất cả phải giật mình, tất cả đều xếp hàng trong tích tắc, với công việc Thẩm Mặc Kiêu rất đáng sợ, rất uy quyền!
“À, em không tính làm phiền, chỉ sợ mọi người sẽ đói, em có đi cùng vài người vào đây…”
Vừa dứt lời bốn người đằng sau cũng lần lượt kéo xe đồ ăn vào đi vào, là những suất cơm còn nóng.
Thì ra đây là lý do Cao Đình Phong mất tăm, đi làm cơm với cô nàng.
Trương Giai Tuệ tươi cười chào hỏi.
“Em chào mọi người, em là Trương Giai Tuệ em họ của thiếu soái”
Mọi người trong đội ngũ cũng muốn chào hỏi lắm nhưng thiếu soái còn ở đây, không thể lộn xộn.
Đàm Tử Khâm đứng bên cạnh thì thào, giải thích cho cô hiểu.
“Họ đang tập hợp đến con muỗi bay qua cũng không được đập”
Trương Giai Tuệ “à” lên một tiếng, thì ra là vậy…
Cô gái đằng sau lưng Cao Đình Phong từ từ bước ra.
Thẩm Mặc Kiêu bắn phát súng lên trời, thật muốn phát điên mà, Từ Viên cũng ở đây?
“Cậu dám dắt người miền Y về đây! Không biết đang xảy ra chuyện hay sao hả?”
Đàm Tiểu Châu chạy đến cầm súng trên tay hắn hạ xuống.
“Anh bình tĩnh, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm! Có thể anh không tin nhưng đây là Hoành Chân…”
Ai cũng ngạc nhiên chứ, Thẩm Mặc Kiêu cũng vậy đấy!
…
Đêm hôm qua.
“Hoành Chân, à không Từ Viên đang gặp nguy…”
Đàm Tiểu Châu không biết chạy ra ngoài từ lúc nào, người miền Y sắp đến rồi, ở ngoài rất nguy hiểm!
“Cô nói gì?” Cao Đình Phong không chắc hỏi lại.
Lúc nãy Đàm Tiểu Châu tắt huy hiệu là thật. Nhưng có vẻ như bọn chúng đi vội nên làm rơi ở ngục, Hoành Chân trong ngục đã khóa chặt cơ mà vẫn đủ với chiếc huy hiệu bị rơi liền nói cho cô biết.
Trước khi rời đi cửa sắt lần lượt đóng, người miền Y tới nơi thì Cao Đình Phong cùng Đàm Tiểu Châu đã pha trộn nơi miền Y, cứu Hoành Chân.
Nơi đó hoang vắng, không có ai cả vì tất cả quân miền Y đã rời đi nên việc đưa Hoành Chân ra khỏi ngục là không hề khó.
Khi trở về thù vừa hay quân miền X đã đánh thắng, bấy giờ bọn chúng về thì cũng không thể làm gì.
Từ sáng cả nhóm người Đàm Tiểu Châu, Trương Giai Tuệ, Đàm Tử Khâm, Hoành Chân, Cao Đình Phong tìm nguyên liệu làm thức ăn cho cả khu chiến, mọi người phải ăn mới có sức được!
Sau khi kể xong mọi chuyện thì đã phân phát đủ cơm cho tất cả.
Cao Đình Phong đứng bên cạnh vừa nghe chuyện vừa cùng cô phân phát cơm.
Nhìn cách thiếu soái cưng chiều Đàm Tiểu Châu không ai nghĩ đây là một thiếu soái đáng sợ bình thường mà họ biết cả. Tình yêu thật đáng sợ, thay đổi cả một con người…
Thi thoảng người đến lấy cơm lại chúc phúc hai người rồi cả Cao Đình Phong với Hoành Chân nữa, tình yêu của họ làm ai cũng phải ngưỡng mộ.