Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 17



Lục Phong Châu quay đầu nhìn lại, đối diện với cặp mắt nửa híp của Lôi Cương Quyết, nhấc chân đá mạnh một cái, hòn đá nhỏ dưới chân xoay tròn, bay về phía người nào đó.

“Má nó!” Lôi Cương Quyết nhảy xuống khỏi bức tường, cú tiếp đất không được hoàn hảo cho lắm, “Lục Phong Châu, đồ chó điên.”

Lục Phong Châu cà lơ phất phơ nói: “Không dám, không dám, chó là tên của mày, tao không dám đoạt.”

Lôi Cương Quyết : “......”

Con mẹ nó, cái đồ chim công, thích khoe khoang!

Thằng quỷ!

Lôi Cương Quyết cất bước đến gần, đứng yên trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt đảo qua trên người Lục Phong Châu và Đường Uyển Tâm, dùng dáng vẻ vô cùng đau đớn, tiếc hận hận, hận không thể đấm ngực dậm chân nói: “Bạn học Đường, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cái tên Lục Phong Châu này cũng không kiểu người tốt đẹp gì đâu, nếu cậu muốn kết bạn với thằng này, cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Cậu ta hơi nghiêng người, cố ý bơ đẹp gương mặt âm trầm như mực của Lục Phong Châu, càng dịch người về phía trước, “Chọn thằng chó đó còn không bằng chọn tôi.”

Những lời này vừa nói ra, Lôi Cương Quyết đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo đang xông tới, trong nháy mắt nhảy nhảy dựng lên, tránh thoát một quyền đó.

Sau, bật cười ha hả.

Đường Uyển Tâm bình tĩnh nhìn Lôi Cương Quyết, vẻ mặt thong dong, “Mình đã đồng ý với ba, ba năm cấp ba định phải nỗ lực học tập, cho nên —— lúc còn đi học sẽ không yêu đương, nếu hai người các cậu muốn theo đuổi mình, vậy nỗ lực học tập đi, cùng vào một cái đại học rồi nói.”

“Bà nó!” Lôi Cương Quyết khoác tay lên vai Lục Phong Châu, cắm thêm một đao, “Bạn yêu, tao nhớ rõ thành tích thi lần này của mày xếp thứ hai từ dưới lên trong lớp.”

Lục Phong Châu hất bay cánh tay của cậu ta, đến đây, cùng nhau chịu thương tổn, “Tao cũng nhớ rõ, mày thậm chí còn trốn học vì không muốn thi, so với mày thì tao còn tốt hơn nhiều.”

Lôi Cương Quyết : “......”

Tốt cái con gà.

Đường Uyển Tâm nghe cuộc đối thoại hài hước của hai người bọn họ, phát biểu ý kiến của bản thân, “Một người thì không tham gia kì thi, một người thì đứng thứ hai từ dưới lên trong lớp, thành tích như vậy —— mà hai người còn muốn theo đuổi nữ sinh à? Đừng nói là mình, cho dù bất kì bạn học nữ nào cũng đều không thích nam sinh thành tích kém.”

Cô chỉnh lại quần áo, vuốt gọn đầu tóc, vươn tay nói: “Cảm phiền nhường đường.”

Lần này hai người lại rất phối hợp, hai người ghét nhau như chó mèo đứng cách xa nhau vạn dặm, bỗng dưng dán chặt lại, đến mức ruồi bọ cũng không thể bay qua.



Bọn họ thành khẩn nói: “Chúng ta có thể học bù.”

Vốn dĩ, ý định ban đầu của Đường Uyển Tâm là muốn kích thích tinh thần học tập của bọn họ, vừa nghe hai người đó nói như vậy, lập tức đánh nhịp, “Được thôi.”

Sau đó, ba người cầm sách vở đến cửa hàng KFC gần đó, buổi chiều khách trong cửa hàng không nhiều. Trước tiên, Đường Uyển Tâm để hai người bọn họ làm một đề thi, các câu hỏi trong đó chỉ toàn là kiến thức cơ bản.

Ngón tay Lục Phong Châu, chuyển động, chậm rì rì đặt bút viết, bắt đầu giải đề.

Lôi Cương Quyết thường ghé sát đầu qua nhìn lén, nhưng đều bị Lục Phong Châu đẩy về. Rõ ràng là học sinh cấp ba làm bài thi lại bị biểu hiện của bọn họ cưỡng ép biến thành cuộc thi của học sinh tiểu học, chỉ còn thiếu một bước vẽ vạch kẻ ngăn cách giữa trung tâm, phân chia Sở hà Hán giới (1).

Đường Uyển Tâm vừa làm đề vừa quan sát hai người bọn họ. Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn sạch sẽ, lúc cô nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra tia sáng bí hiểm.

Lục Phong Châu thình lình ngẩng đầu nhìn lại, đáy mắt đều là dáng vẻ xinh đẹp của cô. So với bài thi toàn những con chữ cậu không quen biết, nói thật, cậu càng thích nhìn cô hơn.

Vẻ đẹp thoát tục.

Rất mê người.

Đường Uyển Tâm phát hiện ra Lục Phong Châu thất thần, ai oán liếc cậu một cái, nhẹgiọng nói: “Làm bài nhanh lên.”

Ai ai ai, trái tim nháy mắt gia tốc.

Lục Phong Châu hận không thể một chân đá văng Lôi Cương Quyết bên cạnh, vẻ đẹp của Đường Uyển Tâm chỉ có thể để một mình cậu nhìn, những người khác ——

Đều không có cửa!

Lôi Cương Quyết còn đang vật lộn với cổ văn của môn ngữ văn, dùng lời của cậu ta thì chính là, cậu ta không tin mình trị không được mấy thứ này.

Chờ Đường Uyển Tâm xem xong bài thi, ghi rõ đúng sai, cậu ta rốt cuộc cũng phải thừa nhận ——

Anh đây không phải vạn năng.

Hôm nay anh đây đã bị một bài thi đánh bại.

So với quả trứng vịt to đùng của Lôi Cương Quyết, thì bài thi của Lục Phong Châu đúng là tốt hơn nhiều, làm đúng được ba phần, 30 điểm.

Lục Phong Châu lộ ra nụ cười tươi dào dạt đắc ý, cậu vỗ vỗ vai Lôi Cương Quyết, “Chó Lôi, chỉ với thành tích này của mày, lưu ban cũng không cứu được mày. Tao khuyên mày vẫn nên chăm chỉ học lại đi.”



Lôi Cương Quyết : “......”

Mẹ nó!

Lục Phong Châu cầm bài thi của cậu ta, nghiêm túc nói: “Nên bắt đầu học lại từ lớp một đi, phỏng chừng còn có thể đuổi kịp, hơn nữa đến tiểu học, không chừng mày còn có thể lấy danh hiệu đệ nhất.”

Lôi Cương Quyết đá một chân qua.

Lục Phong Châu nhanh chóng đứng dậy, nhảy lên né tránh, lung tung cầm lấy đống đồ trên bàn, nắm tay Đường Uyển Tâm chạy ra bên ngoài, “Chó Lôi, hôm nay tiểu gia tao không phụng bồi.”

Lôi Cương Quyết đá quá mạnh, chân bị kẹt giữa hai cái ghế dựa, đến tận khi nhân viên cửa hàng tới, mới thành công giải cứu cái chân của cậu ta ra ngoài.

Thuận tiện còn yêu cầu cậu ta bồi thường chiếc ghế dựa.

Lôi Cương Quyết : “...... Mẹ !”

------------------------------

(1):  Sở hà Hán giới: “Sở hà, Hán giới” ngày nay thuộc một dải phía đông bắc Vinh Dương ở tỉnh Hà Nam. Đất này phía bắc lên tới sông Hoàng Hà, phía tây dựa vào núi Mang Sơn, phía đông liền với Bình Nguyên, phía nam tiếp với Tung Sơn. Theo sử ký Tư Mã Thiên có ghi chép rằng: “Cuộc chiến tranh giữa nước sở và nước Hán” Chính là nguyên nhân tạo nên Sở Hà Hán giới.

Vào năm 206 TCN, sau khi nước Tần bị diệt vong, chư hầu khắp nơi nổi dậy tranh dành lãnh địa và quyền lực. Tuy nhiên đến năm 203 TCN nổi lên 2 thế lực mạnh nhất khi đó chính là Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương.

Cùng vào mùa thu năm 203 TCN Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông.

Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ.

Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai.

Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.

Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở Hà, Hán giới”.

 

------oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv