Mạnh Lan vui cười nói: “Đúng, rất muốn.”
Đường Uyển Tâm cười lạnh một tiếng, “Được thôi, tôi cũng muốn nhìn xem, cô làm cách nào trở thành người nhà họ Đường.”
Cúp điện thoại, cô tùy tiện ném điện thoại lên bàn, xoay người đi vào thư phòng.
Đường Thắng còn đang bận rộn, gần đây công ty có khá nhiều việc, vì thế kể cả khi đã tan tầm, ông vẫn phải mang một ít văn kiện chưa xử lý xong về nhà.
Đường Uyển Tâm giơ tay, gõ cửa hai cái, sau khi nhận được sự cho phép của người bên trong thì bưng một ly sữa bò đẩy cửa vào.
Đường Thắng buông bút, gỡ mắt kính trên mặt, mỉm cười nhìn tiểu công chúa trước mặt, “Tâm Tâm, lại đây ngồi đi.”
Đường Uyển Tâm cười đi tới, đặt ly sữa bò trước mặt Đường Thắng, “Ba, ba vất vả rồi, lúc nào rảnh nhớ uống sữa bò nhé, đây là ly sữa con tự tay làm cho bà đấy. Ba phải uống hết, một giọt cũng không được để thừa.”
Đường Uyển Tâm tri kỷ quan tâm là chuyện khiến Đường Thắng cảm thấy hạnh phúc nhất, đứa nhỏ này từ khi còn nhỏ đã biết làm ông vui vẻ, sau khi lớn lên lại càng hiểu chuyện, có đôi khi Đường Thắng nghĩ, đời này cứ như vậy sống nương tựa với con gái cũng khá tốt.
Chỉ là ——
Mẹ già của ông nói cũng đúng, ông không thể gây phiền phức cho con gái, dù sao tương lai cô cũng phải kết hôn, phải có gia đình của mình, nếu ông cứ mãi một mình, sao Tâm Tâm có thể yên tâm rời đi.
Những lời này, Đường Thắng luôn giữ trong lòng, chưa bao giờ nói với Đường Uyển Tâm, lý do ông quyết định tái hôn, chỉ vì muốn con gái càng hạnh phúc.
“...... Được, được.” Đường Thắng duỗi tay nhéo chóp mũi cô, “Tiểu công chúa, đều nghe con.”
“Ba ba, ba thật tốt.” Đường Uyển Tâm ôm cổ Đường Thắng, đáy mắt có ý cười nồng hậu.
Ba ba, ba nhất định phải sống lâu trăm tuổi.
“Đúng rồi, Tâm Tâm, Mạnh Lan học cùng lớp với con đúng không?” Đường Thắng ngửa đầu hỏi.
Đường Uyển Tâm buông tay, đứng bên cạnh Đường Thắng, ra vẻ không biết hỏi: “Vâng ạ. Sao vậy?”
“À, ngày mai dì Mạnh bận quay phim, dì nhờ ba thuận tiện thì đi họp phụ huynh giúp luôn cho Mạnh Lan.”
Đường Uyển Tâm túm một lọn tóc, ngón tay nghịch ngợm quấn vòng quanh, nhẹ giọng hỏi: “Ba đồng ý rồi?”
“Ừ.” Đường Thắng gật đầu, “Dì Mạnh cũng đã nói như vậy, ba cũng không nên từ chối, vừa vặn hai con cùng lớp, cũng tiện hơn đôi chút.”
Đôi khi đàn ông thường không quá để ý những chuyện như vậy, càng sẽ không suy xét chi tiết.
Mặt Đường Uyển Tâm hơi trầm xuống, lần đầu tiên giả bộ giận dỗi, chơi xấu, “Nhưng con không muốn ba tham gia với tư cách phụ huynh của Mạnh Lan.”
“Vì sao?”
Đường Uyển Tâm chu miệng, “Ba ba, quan hệ của ba và dì Mạnh còn chưa thế nào cả, cuộc họp phụ huynh quan trọng như vậy, con cho rằng, nếu quan hệ đôi bên còn chưa xác định, thì không nên tham gia.”
Nói xong, sợ Đường Thắng nghĩ nhiều, cô tiếp tục nói: “Đương nhiên, ba đã đồn ý với dì Mạnh rồi, cũng không thể lập tức đổi ý được. Cho nên ba, ba xem như vậy được không? Nói chung vì để cho công bằng hai bên, ba đừng đi chợ ai cả. Ngày mai ba phái hai bí thư đi là được.”
“......”
Trong thư phòng lập tức yên tĩnh, Đường Thắng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đường Uyển Tâm, ở cô đáy mắt thấy được như vậy kỳ cánh thần sắc, ông gật gật đầu, “Được, vậy cứ làm theo cách con nói.”
Đường Uyển Tâm cao hứng mà ôm lên cổ hắn, làm nũng nói: “Cảm ơn ba, ba thật tốt.”
Đường Thắng vỗ cánh tay Đường Uyển Tâm, “Bảo bối, là ba sai, ba không suy xét chu toàn, xin lỗi con.”
Đường Uyển Tâm cười lắc đầu.
-
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc năm tiết hoc, cuộc họp phụ huynh sắp bắt đầu. Các học sinh trong lớp nhanh chóng bố trí lại phòng học, đợi bố mẹ tới.
Trên mặt Mạnh Lan vẫn luôn nở nụ cười, bạn cùng bàn của cô ta nhẹ nhàng đụng vào cánh tay cô ta, “Ai, hôm nay bố hay mẹ cậu tới?”
Mạnh Lan vui vẻ trả lời: “Bố —— bố tớ.”
Bạn cùng bàn phát huy tinh thần hiếu kỳ, cúi đầu hỏi: “Bố cậu làm nghề gì?”
Mạnh Lan không thèm suy nghĩ nói: “Làm kinh doanh, mở công ty lớn.”
Bạn cùng bàn lập tức tỏ ra ngưỡng mộ, lắc đầu, “Ai, thời đại đua cha, mình còn chưa chạy đã thua ở vạch xuất phát, thật đáng buồn.”
Mạnh Lan vỗ vỗ bả vai cô ta, “Không sao đâu, sau này chị che chở cậu.”
“Thật không?” Bạn cùng bàn cao giọng kêu, còn che miệng phối hợp nói, “Cảm ơn chị Lan.”
“Không dám, không dám.”
Ánh mắt Mạnh Lan nhìn về phía phía sau ——
Đường Uyển Tâm đang làm đề, hoàn toàn không bị hoàn cảnh ồn ào chung quanh quấy nhiễu, cô lúc thì nhíu mày, lúc lại gật đầu, nhìn dáng vẻ như hoàn toàn không để chuyện họp phụ huynh trong lòng.
Mạnh Lan nhìn chằm chằm cô một lát, khóe miệng cong lên, nở nụ cười nhạo báng, “Hừ” hiện giờ vẫn nên khiêm tốn một chút. Đợi lát nữa Đường Thắng tới họp phụ huynh cho cô ta, mọi người trong lớp đều sẽ biết cô ta cũng là tiểu thư nhà họ Đường, đến lúc đó......
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, cô ta lại muốn cười to.
Đường Uyển Tâm không để ý tới mọi người chung quanh, một lòng làm đề tiếng Anh. Tuy rằng thành tích học tập của cô ở kiếp trước cũng khá tốt, nhưng dù sao lúc đó cũng vẫn còn trẻ, luôn thích lãng phí thời gian học tập, sau này cũng không thể giúp ba.
Lần này trọng sinh trở lại, bằng mọi cách, cô phải nỗ lực, nỗ lực, nỗ lực hơn nữa.
Lúc Đường Uyển Tâm đang tập trung làm đề, có người ném tới một bọc đồ nhỏ, cô nhướng mày nhìn lại, là một gói đồ chơi bằng kẹo, có khoảng ba bốn viên. Nhìn mấy viên kẹo tạo hình đồ chơi đáng yêu, gương mặt cô dần dần nở nụ cười tươi, cô buông bút, mở gói kẹo, lấy ra một viên trong đó, nhét vào trong miệng.
Kẹo rất mềm, cũng rất ngọt.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt với Lục Phong Châu, không tiếng động nói, “Cảm ơn.”
Lục Phong Châu dựa lên tường, nhìn gương mặt tươi cười của Đường Uyển Tâm, cố ý làm mặt lạnh, che miệng ho khan một tiếng.
Bàn tay lặng lẽ che đi khóe môi đang chậm rãi cong lên.
Một lát sau, Đường Uyển Tâm lại ném trả cho cậu một viên, đôi môi mấp nói: “Cậu cũng ăn nhé.”
Trong lòng Lục phong châu ngọt như được rót mật, trên mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt, lúc ăn kẹo, khóe mắt hơi rũ, một bộ “Tôi nể mặt cậu nên mới ăn đấy.”
Đường Uyển Tâm không để bụng, lục phong châu dạng người gì, từ kiếp trước cô đã biết, cậu trai trẻ này, thời thiếu niên đã thích trong ngoài bất nhất, lúc thành niên cũng vẫn hay trái lòng cậy mạnh như vậy. Nhưng một người như vậy, lại vì cô.......
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô chuyển về phía Mạnh Lan.
Nhìn Mạnh Lan tươi cười, Đường Uyển Tâm hừ lạnh một tiếng, thật muốn xem gương mặt thất vọng của cô ta.
......
Bốn giờ đúng, cổng trường mở ra, các vị phụ huynh lần lượt theo trật tự đi tới lớp của con mình.
Mạnh Lan nâng cằm, hướng về phía cửa, các phụ huynh lần lượt đi vào, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng của Đường Thắng, trong lòng cô ta không khỏi có chút nôn nóng, dư quang khóe mắt quét qua Đường Uyển Tâm, thấy cô yên tĩnh bình thản ngồi ở kia, cục đá trong lòng cũng rơi xuống, chỉ cần Đường Uyển Tâm vẫn ở đây, Đường Thắng nhất định sẽ đến.
Một lát sau, mọi phụ huynh đã ngồi ổn định vào vị trí, cô giáo đang định đóng cửa lại, một đôi nam nữ chạy vội đến.
“Thật xin lỗi, cô giáo, trên đường kẹt xe quá.”
“Không sao đâu, xin hỏi ngài là phụ huynh của học sinh nào?”
“Đường Uyển Tâm.” Người nữ nói tên Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm đứng lên, xua xua tay ra hiệu với người phụ nữ đó, “Bên này.”
Người phụ nữ đi qua.
Người đàn ông cũng lập tức bước lên, “Tôi đến họp phụ huynh cho cháu Mạnh Lan.”
“......”
Mạnh Lan nhìn người đàn ông có chút quen mắt đứng ngoài cửa, nhất thời hơi ngây ngốc, sau đó mới nhớ lại, đây là trợ lý của Đường Thắng, cô ta đã gặp qua một lần.
“Được, Mạnh Lan ở kia, mời ngài ngồi.” Chủ nhiệm lớp khách khí nói.
Mạnh Lan thấy thế, mãi lâu sau vẫn không thốt nên nổi một câu. Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta ghim lên người Đường Uyển Tâm, nhất định là cô làm.
Là Đường Uyển Tâm không cho Đường Thắng tới.
Không cho mọi người biết cô ta có quan hệ với Đường Thắng.
Kế hoạch của Mạnh Lan thất bại, cơn tức giận ngùn ngụt trong đáy lòng giờ phút này không có chỗ phát ra, nếu không phải chung quanh còn có người, việc bây giờ cô ta muốn làm nhất đó là ném cái ghế vào người Đường Uyển Tâm, nhìn xem cô còn có thể cười vui sướng khi người khác gặp họa được nữa không.
Đúng, chính là nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Dư quang trong đuôi mắt Đường Uyển Tâm chạm chán ánh mắt của Mạnh Lan, cô chậm rãi cong khóe môi, chỉ chừa lại cho cô ta một bóng lưng đắc ý dào dạt.
Một lát sau, cuộc họp phụ huynh chính thức bắt đầu.
Lục Phong Châu ghé lên bàn, căn bản không sợ những nội dung sắp nói trong cuộc họp phụ huynh, dù sao phụ huynh của cậu cũng không tham gia.
Hai người đó đều bận đến mức nửa năm không về nhà, tìm bọn họ họp phụ huynh, còn khó hơn lên trời.
Cho nên, dù thành tích học tập của cậu tốt hay xấu, cũng không có ai quản.
Lưu Môn Đình thì không may mắn như vậy, ba Lưu là người đàn ông tục tằng, tư tưởng trong đầu vẫn như ở thế kỷ trước, cho rằng dưới đòn roi mới có con ngoan, nghiêm sư xuất cao đồ, tác phong của ông đó là những chuyện có thể dùng vũ lực giải quyết thì tận lực không động miệng lải nhải.
Cho nên, vừa thấy điểm thi các môn của Lưu Môn Đình, liền lập tức nổi nóng, dẫn đầu tát một cái.
Đường Uyển Tâm thấy thế muốn cản, lại bị ba Lưu đẩy ngã.
Lục Phong Châu đột nhiên đứng lên, ôm chặt lấy cơ thể đang khuynh đảo của Đường Uyển Tâm, trong ánh mắt có sự lạnh lẽo cùng cực mà cô chưa bao giờ thấy.
“Dừng tay!” Trước khi chủ nhiệm lớp kịp thời kêu lên thì cậu đã cao giọng hô to.
Tiếng hét lớn vang lên, khiến bầu không khí trong lớp lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Đường Uyển Tâm nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực Lục Phong Châu, kéo nhẹ cánh tay cậu.
Gương mặt Lục Phong Châu âm trầm nhìn ba Lưu, “Các bậc phụ huynh thật kỳ quái, suốt ngày chỉ biết bắt chúng tôi học tập, nhưng đã từng có ai thật sự quan tâm đến tâm trạng của chúng tôi chưa? Sao vậy? Có phải các người muốn bức chúng tôi chết đi thì mới hài lòng!”
Lưu Môn Đình bị đánh đầu, nằm rạp một bên, trong mắt mơ hồ phủ kín bởi nước mắt.
Không khí trong lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Sau đó, Lục Phong Châu chân dài, ngoắc lấy cái ghế, ôm ngực ngồi xuống.
Có thể là do lời chất vấn của Lục Phong Châu có chút tác dụng, cuộc họp phụ huynh sau đó diễn ra khá lặng lẽ, không còn ồn ào như trước. Ngoại trừ học tập, nhà trường cũng rất chú trọng quan tâm đến biểu hiện hằng ngày của các học sinh.
Lưu Môn Đình cũng ngồi xuống, nắm chặt nắm tay, hơi chạm vào Lục Phong Châu một chút, trên mặt là nụ cười cảm kích.
Hơn một giờ sau, cuộc họp phụ huynh kết thúc.
Lục Phong Châu nhét tay vào túi quần, lảo đảo lắc lư ra khỏi phòng học.
Đường Uyển Tâm thu dọn lại bàn học, tạm biệt với trợ lý tại cổng trường xong, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Phong Châu ở chung quanh.
Hôm nay, phụ huynh của cậu không tới tham gia cuộc họp, trong lòng cậu nhất định sẽ thấy rất khổ sở, cô không muốn cậu chịu đựng cảm giác khổ sở đó một mình.
Cô muốn ở cùng cậu.
“Cậu đang tìm tôi sao?”
Lục Phong Châu đột nhiên xuất hiện ở phía sau Đường Uyển Tâm, cơ thể hơi nghiêng, ghé miệng sát gần lỗ tai của cô, nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Đường Uyển Tâm sửng sốt, cơ thể cứng ngắc, đứng thẳng tắp, “Cậu ——”
Cô xoay người, đôi môi đỏ trong lúc lơ đãng đụng vào gương mặt của Lục Phong Châu, thời gian của hai người như bị ẩn nút tạm dừng.
“Khụ khụ.” Lục Phong Châu đột nhiên ho khan một trận.
“U, hai người đứng đây làm gì? Hẹn hò sao, cẩn thận tao báo cáo với giáo viên.” Một giọng nói thình lình vang lên.