Thiệu Hoa

Chương 29: Hai năm đó, Thiệu Hoa đi phương Bắc (2)



Tuy rằng Thiệu gia mấy đời đều kinh doanh theo mảng truyền thông, Thiệu Hằng học đại học cũng là chuyên ngành về truyền thông nhưng Thiệu Hoa từ nhỏ lại thích thú với việc thu thập các loại đá, đại học đương nhiên anh chọn chính là địa chất. Thiệu đại thiếu gia lúc bấy giờ là học theo hứng thú của bản thân chứ đâu có nghĩ đến tương lai sẽ lấy nó làm nghề kiếm ra tiền.Bố anh cưng chiều anh vô cùng, lại thường khen Thiệu Hoa thật sự rất thông minh, không cần học cũng có thể tiếp nhận Quang Hối. Nhưng cái này tựa hồ cũng là mệnh, hiện tại anh học chuyên ngành cũng hơn một năm rồi, cư nhiên thành ra là cái căn bản để anh bắt đầu lập nghiệp.

Vì cái gì mà Thiệu Hoa phải ngồi xe lửa đến phương Bắc? Bởi vì anh phải xây một công xưởng silic ở đâu đó. Silic là cái gì? Chính là một trong những nguyên tố hóa học dồi dào nhất của trái đất, ngoại trừ oxy, nó được xếp thứ nhất. Trên trái đất khắp nơi đều có, đào lên ba thước là đã tìm được silic. Quan trọng là…,chi phí cho những sản phẩm sơ cấp của silic rất thấp, chỉ cần có tiền, không học quá tiểu học là mọi người đã có thể khởi nghiệp từ nó, Thiệu Hoa học một năm rưỡu đại học, bằng cấp quả thực quá lãng phí! Đầu tư một trăm vạn, xây dựng cái bếp lò, không lo không có nguồn tiêu thụ, nếu như nhanh chóng thì ba tháng có thể thu hồi được vốn.

Thiệu Hoa biết, phương bắc của Trung Quốc quặng silic rất nhiều, hàm lượng cũng cao hơn so với miền nam, chất lượng cũng tốt hơn, cho nên anh quyết định đi phương bắc làm nhà xưởng. Nhưng mà hiện tại nơi đây những nhà xưởng khai thác silic cũng nhiều vô kể, anh muốn khai thác trên một mảnh cũng không phải chuyện đơn giản gì. Nếu như cứ để tiền kia ở trong ngân hàng thì chỉ dựa vào lãi suất tiết kiệm cũng đủ để anh sống cả đời, bất luận “cả đời” anh có dài thêm bao nhiêu đi chăng nữa.

Vài năm gần đây, nhà nước đã siết chặt tiêu hao trong sản xuất công nghiệp, Thiệu Hoa phải làm như thế nào mới có thể xin được giấy phép phê chuẩn xây dựng nhà xưởng mới? Mười năm anh ngồi trong tù thực chất cũng chẳng phải là ngồi không. Đầu năm nay, nói thẳng ra là phải có tiền. Nếu như lúc trước đút cho quan tòa mấy bao lì xì, Thiệu Hoa cũng không phải rơi vào cảnh một thân bị thương, bị bệnh thê thảm như thế. Đương nhiên tính tình ban đầu của đại thiếu gia nhà họ Thiệu cũng không làm cho anh ăn ít đau khổ. Thiệu Hoa không biết, kỳ thật trong nhà đút lót không ít tiền, chính là tiền đó lại đem đến cho anh dạng như thế này. Nếu không phải năm nào cũng rèn luyện thân thể, trước kia ở nhà được nuôi dưỡng như trân kỳ dị bảo thì anh sớm đã chết trong vòng lao lý chứ nói gì đến việc được ra tù. Thế nhưng 10 năm đó cơ hồ như đã vắt kiệt sức sống của anh. Nếu Thiệu Hoa biết rõ chân tướng, tám chín phần là anh sẽ vác dao đi gặp Thiệu Hằng và Địch Vân Vân.

Chính sách quốc gia đều có giới hạn, địa phương đều phải chấp hành. Đối với thuế các tỉnh thu được từ hao phí chi tiêu mà nói, bọn họ đương nhiên sẽ “bảo vệ” cho những nhà xưởng ấy.

Thiệu Hoa đầu tiên đến Mông Cổ dạo một vòng, bởi vì ở đó quặng silic chất lượng tương đối tốt, hơn nữa quặng mỏ rất tập trung, thuận lợi cho vận chuyển, nhưng anh không tìm được nơi có thể mở xưởng. Mỗi lần anh tìm đến chính quyền địa phương, người phụ trách đều nói do chính sách hạn chế khai thác để từ chối anh. Nhưng trong ánh mắt của họ, Thiệu Hoa có thể thấy được bọn họ không tín nhiệm anh. Chính mình ngẫm lại cũng thấy đúng, một mình đi tìm người ta nói chuyện làm ăn, không những thế lại là làm ăn lớn, người ta không nghĩ anh là kẻ lừa đảo mới là lạ.

Rời khỏi Mông Cổ, Thiệu Hoa đi tìm dọc theo lộ trình mới ở Cam Túc.

Thiệu Hoa vốn tưởng rằng thân thể mình sẽ càng ngày càng không xong, nhưng anh không nghĩ tới, đến phương bắc thân thể lại cứng cáp hơn, tốt dần lên. Nhưng so với Mông Cổ, thì khói bụi công nghiệp ở Cam Túc lại càng nặng hơn, anh ho khan so với trước kia ngày càng nhiều, ngày càng nghiêm trọng hơn, nhưng đeo khẩu trang vào thì cũng tốt hơn. Mấu chốt chính là khí hậu ở phương bắc này có lợi hơn rất nhiều đối với bệnh phong thấp của anh.

Một ngày anh đang đi bỗng nhìn thấy một người nằm ở ven đường, hơi thở thoi thóp, anh lập tức gọi 120 rồi đi theo đến bệnh viện.

“Anh là người nhà cậu ấy?”

Bác sĩ hỏi Thiệu Hoa.

“Không phải.”

“Bạn bè?”

“Cũng không phải, tôi ở trên đường nhìn thấy cậu ấy.”

“Anh sẽ thay cậu ấy trả viện phí sao? Nếu như không ai tới thì chúng tôi không thể chữa bệnh.”

“Để tôi.”

Thầy thuốc gọi anh đến đi xem người kia. Một lát sau bác sĩ nói: “Cậu ấy bởi vì đói quá nên ngất đi, cần phải truyền dinh dưỡng, ít nhất phải ở lại bệnh viện hai ngày.” Nói xong bác sĩ mở giấy ra viết, hỏi Thiệu Hoa: “Tiền không thành vấn đề? Cậu trả?”

“Đúng, cứ dùng thuốc tốt nhất.”

Qua mấy giờ đồng hồ, người nọ cũng tỉnh lại, đầu tiên khi mở mắt ra là thấy Thiệu Hoa. Thiệu Hoa gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói cậu ấy giờ đã không có việc gì.

Thiệu Hoa thấy người này có ý định muốn xuống giường, anh liền hỏi: “Cậu làm gì?”

Người nọ mặc kệ Thiệu Hoa hỏi gì, cầm lấy quần áo của chính mình rồi chạy ra ngoài, Thiệu Hoa chế trụ cậu ta lại, đem cậu ấy ấn trở về trên giường bệnh, hỏi: “Cậu làm gì?”

Người này thoạt nhìn như mới 16,17 tuổi vẫn là bộ dạng thanh niên, nhưng nếp nhăn trên trán đã rất sâu, làn da cũng rất đen. Vẻ mặt cậu thẹn thùng, lại sợ hãi mà nhìn Thiệu Hoa, khẽ nhếch miệng không nói lời nào.

Thiệu Hoa nhìn cậu bộ dạng khó hiểu cùng kích động của cậu liền giải thích: “Cậu đói quá nên ngất, ngã ở ven đường, tôi đã đưa cậu đến bệnh viện.”

“Cảm ơn anh” Đứa nhỏ kia nhìn phòng bệnh, là căn phòng tốt nhất mà cậu từng nhìn thấy “Nơi này, là bệnh viện?”

“Vừa rồi cậu không phải nhìn thấy bác sĩ sao? Ha ha.” Thiệu Hoa cười làm cho người ta có một cảm giác vô cùng an toàn, anh lại nói tiếp: “Cậu mau ngủ đi, đừng lại ngất nữa.”

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cậu nghe đến mà cảm động đến nước mắt chảy xuống, ngoan ngoãn nằm nằm trên giường, ngại ngùng nói ra một câu: “Nhưng mà tôi không có tiền chữa bệnh.”

“Ha ha, cậu không bị bệnh, chỉ là đói bụng quá mà thôi.”

Cậu lại hơi do dự, lại nói đến: “Cảm ơn anh nhưng tôi không trả nổi viện phí đâu.” Nói xong lại ngồi dậy đi giày.

Thiêu Hoa lại ấn cậu trở lại giường bệnh “Tiền tôi đều đã thanh toán, cậu chỉ cần ngoan ngoãn mà nằm đây thôi. Nếu cậu chạy đi thì chính là tiền tôi bỏ ra là tốn công vô ích. Hiểu không?”

Đứa nhỏ gật đầu.

“Đúng rồi, cậu tên gì?”

“Trần Lập.”

“Thế tôi gọi cậu là Tiểu Trần đi. Tôi là Thiệu Hoa, cậu cứ gọi Thiệu Hoa là được.”

“Thiệu tiên sinh…” Cậu cúi đầu nói nhỏ.

“Ha ha, thôi, cậu thích gọi thế nào thì gọi như thế đi. Cậu nằm ngủ đi, tôi ra ngoài mua ít đồ ăn.”

Thiệu Hoa rời đi, Tiểu Trần lau thế nào cũng không hết nước mắt. Tháng trước cậu vừa nhận được giấy báo cho thôi học, rồi cậu đi làm công. Cậu tràn đầy tự tin mà nói với người ta sẽ đem rất nhiều tiền trở về. Cậu đi theo một người đồng hương đến thành phố lớn, đồng hương nọ để mặc cậu đấy còn chính mình thì đi làm công cho người ta. Tiểu Trần thật lâu cũng không tìm được một công việc cho mình, vòng vo mãi cũng tiêu hết tiền, cậu nghĩ nghĩ hay là quay về xin tiền gia đình. Lúc Thiệu Hoa phát hiện ra cậu, cậu đã đi được nửa tháng, vài ngày chưa được ăn gì, uống cũng là nước cung cấp từ hệ thống vệ sinh công cộng. cậu cũng coi như là thông minh, dùng mấy cái chai nhựa đựng đầy nước, mang theo trên người, để ngừa vạn nhất, hoặc là nói chuẩn bị uống nước thay ăn.

Dọc đường đi, Tiểu Trần bị người ta xem thường, có vài lần người ta còn không cho cậu vào nhà vệ sinh công cộng. Tiểu Trần nhà rất nghèo, bị bệnh cũng là tự để cho khỏi, thật sự nặng đến không khiêng nổi thì cho đến bệnh viện. Nhưng đối với người nghèo thì bệnh viện lại như một cái hang cọp. Tiểu Trần đối với nơi này, tốt nhất là trọng nhưng không thể gần. Cậu không nghĩ đến, thì ra bệnh viện lại có điều kiện tốt đến như vậy, lại càng làm cho cậu thấy ngoài ý muốn là có người thay cậu thanh toán viện phí. Thì ra người xa lạ cũng có lòng tốt như thế.

Một lát sau Thiệu Hoa trở lại, mua một ít đồ ăn, hỏi Tiểu Trần: “Hiện tại cậu ăn được gì?”

Tiểu Trần nhìn thoáng qua tay Thiệu Hoa thấy cái gì đó, không nói lời nào.

“Ha ha” Thiệu Hoa đưa cho cậu một cái bánh mì “Ngồi dậy ăn bánh mỳ đi.”

“Cảm ơn.”

Mới mấy miếng, tiểu Trần đã ăn hết cái bánh, cậu vốn tưởng rằng mình có thể ăn rất nhiều, những mới một cái bánh mì cậu đã thấy no bụng, đột nhiên lại có chút muốn phun ra.

“Chậm một chút, uống nước đi.” Thiệu Hoa đưa cốc nước cho cậu.

Ăn xong, nói chuyện mấy câu, Thiệu Hoa nói “Tôi hiện tại trở về nghỉ ngơi, cậu cứ ở đây, mai tôi lại đến thăm.”

“Được.”

Buổi tối Tiểu Trần nằm trên giường lật qua lật lại không tài nào ngủ nổi. Nghĩ đến người nhà, cậu lại nở nụ cười, nghĩ đến Thiệu Hoa cậu lại khóc. Cậu nhận định Thiệu Hoa chắc chắn là một người tốt, cậu nhất định sẽ báo đáp lại.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv