Hai năm trước, vào cái đêm chia tay.
Thiệu Hoa đưa tất cả tiền trong người lúc bấy giờ cho thầy bói, rồi trở về căn phòng nhỏ ngủ một giấc thật dài. Hiện tại anh thật sự chính là không một xu dính túi. Ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau anh mới rời giường, đánh răng rửa mặt, ăn uống xong anh đi ra cửa. Không phải đi làm, không phải đi xin nghỉ phép mà là đi tìm Thiệu Hằng.
Thiệu Hoa đi đến tòa nhà Quang Hối.
“Xin chào, tôi tìm Thiệu Hằng.”
Nữ tiếp tân nhìn thoáng qua Thiệu Hoa, nhấc máy gọi: “Thiệu tiên sinh, có người tìm ngài.”
“Ai?”
Nữ tiếp tân đè ống nghe xuống, hỏi Thiệu Hoa: “Xin hỏi ngài là…?”
“Thiệu Hoa”
Chỉ thấy cô gái báo cáo lại vào điện thoại, “vâng” một tiếng rồi nói với Thiệu Hoa “Mời ngài tới phòng khách đợi một chút.” Nói xong, cô gái đưa Thiệu Hoa tới phòng khách, đưa cho anh một cốc nước.
Thiệu Hoa nhìn đồng hồ, đã qua 30 phút.
Một tiếng đóng cửa rất to, ngay sau đó là một giọng nữ: “Thiệu Hoa!”
Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn, là Địch Vân Vân.
“Chúng ta ra ngoài nói.” Địch Vân Vân nói với một bộ dáng tức giận không che giấu.
Thiệu Hoa ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên đáp lại một câu: “Không cần, rất nhanh thôi.”
“Hừ.” Địch Vân Vân ngồi xuống, châm điếu thuốc. “Ngày đó cho cậu 100 vạn cậu không cần, sau đó lại còn kiệm lên tòa án muốn tranh tài sản, cậu có ý gì?”
“Khụ, khụ” Thiệu Hoa không thể chịu đựng nổi khói thuốc lá “Hai trăm vạn tiền mặt. Tôi chỉ yêu cầu hai trăm vạn, về sau sẽ không đi tìm Thiệu Hằng nữa, khụ khụ, hơn nữa sẽ lập tức ký tên đoạn tuyệt quan hệ, cũng sẽ không tranh tài sản nữa.”
“Hiện tại cậu còn muốn mặc cả với tôi? Ngày đó còn muốn ra vẻ thanh cao. Thì ra là chê ít. Cậu lúc ấy nói rõ ràng thì có phải tốt hơn không, ít ra sẽ không bị đánh. Cậu bị đánh, tôi đây chỉ là mẹ kế cũng thực rất đau lòng.” Địch Vân Vân vỗ vỗ ngực.
“Cầm được hai trăm vạn tôi sẽ đi. Bà có gọi người chém tôi cũng được thôi nhưng tôi cam đoan cảnh sát từng người một sẽ đều tìm đến bà.” Thiệu Hoa nói rất tự tin, giống như anh đã an bài ổn thỏa người mật báo.
Địch Vân Vân ánh mắt lóe lên một cái, nhả khói nói: “Ha ha, không thành vấn đề, cậu chờ một chút.”
Hai trăm vạn, đối với Địch Vân Vân hiện tại mà nói chỉ là một con số nhỏ, hơn nữa còn có thể làm cho cậu ký tên đoạn tuyệt quan hệ, đúng là cầu còn không được, từ nay về sau, Thiệu gia không phải chỉ còn con trai bà là đứa con trai duy nhất của dòng họ hay sao?
Thiệu Hoa đương nhiên là đã nhìn trúng hai điểm, mới có thể nói như vậy. Tuy rằng anh cảm thấy mở miệng đòi tiền quả thực là một chuyện hết sức sỉ nhục, hơn nữa tôn nghiêm của anh lại lớn như vậy, thế nhưng anh đã không còn có lựa chọn. Nếu không phải có một vài chuyện thì có đưa cho anh một ngàn vạn, một triệu, thậm chí nhiều hơn nữa anh cũng không muốn, giống như lúc trước từ chối một trăm vạn kia, anh sẽ lẵng lẽ mà trở về cái đường cái kia, ngày ngày đợi cái chết đến gần. Quyết định vừa rồi của anh, anh lúc trước không hối hận thì hiện tại cũng sẽ không. Chính là giờ đây anh đã biết một sự việc, hơn nữa chị Minh Lệ lại đang cần tiền để thay thận, anh chỉ có thể hạ mình trở về đòi tiền. Không nghĩ tới lần này lại đụng phải Địch Vân Vân.
Đại khái qua nửa giờ, một người tiến vào dẫn theo một cái vali cùng một tập văn kiện.
“Đậy là Triệu luật sư.” Địch Vân Vân nói, mở vali, đẩy đến trước mặt Thiệu Hoa “Đây là hai trăm vạn. Chúng ta ký hiệp định đi.”
“Được.”
Chỉ vài giây, văn bản đã được ký, Thiệu Hoa xách vali rời đi. Địch Vân Vân nhìn theo dáng anh đi ra ngoài, vẻ mặt khinh thường: Thiệu Hoa của trước kia cao ngạo là thế cuối cùng cũng có ngày cúi đầu. Hút một điếu thuốc, Địch Vân Vân thật sự đang rất hưởng thụ.
Chạng vạng tối, Thiệu Hoa từ ngân hàng đến bệnh viện, mua những loại thuốc mà trước kia vì không có tiền mà không mua được, lại đi siêu thị mua mấy đồ uống thực phẩm chức năng. Anh hi vọng mình có thể chống chọi được với phương Bắc, nhìn xem liệu chính mình có hay không bản lĩnh xoay chuyển – báo thù. Đương nhiên, Thiệu Hoa không nghĩ là sẽ hại người, nếu không anh đã trực tiếp mang theo con dao nhỏ mà đi tìm Thiệu Hằng, tiện thể cũng đâm cho Địch Vân Vân vài nhát, thế là giảm bớt nhiều thủ tục lằng nhằng. Nhưng cái anh muốn chính là lật đổ Quang Hối, muốn cho mấy đời nhà họ Thiệu nhìn rõ, kể cả toàn bộ Trung Quốc này, thậm chí là danh tiếng vang khắp châu Á của Quang Hối lật đổ. Lần đầu tiên với cái vali này , là anh phải cúi đầu trước Địch Vân Vân mà có được, nhưng, tiền này không phải vốn phải là của anh sao?
Buổi tối anh đem sổ tiết kiệm cùng một bức thư nhét vào thùng thư nhà dì Tình, nhìn cánh cửa một chút rồi bước đi. Tiếp theo anh đi đến dưới lầu nơi Nguyệt Tâm ở, nhìn thấy đèn đều tắt, anh vẫn tiếp tục đợi một lúc sau đó rời đi. Anh nào có biết được cô cũng đang đứng dưới lầu nhà anh, cũng đang nhìn lên cửa sổ không chút ánh sáng.
Đêm nay, Thiệu Hoa không ngủ. Thành phố H mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, anh cũng không biết rốt cục mình đi đâu. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn 4 giờ sáng, anh gọi một chiếc taxi, đi đến sở môi trường, chờ cửa mở.
Hôm qua nghỉ không xin phép Thiệu Hoa cảm thấy thực áy náy. Đương nhiên đường một ngày không quét cũng không có chết người được nhưng có một vài đồng nghiệp như mấy cô mấy thím mấy bác trai đều lo lắng cho anh, bọn họ biết Tiểu Thiệu thân thể rất không tốt, anh không đến hai ngày đều có bạn gái đến xin phép, bọn họ thực ra rất lo anh xảy ra chuyện gì. Hôm nay sáng sớm ra lại thấy anh đến, cuối cùng bọn họ cũng yên tâm hơn.
“Tiểu Thiệu, cháu không sao chứ?”
“Ha ha, cháu không việc gì. Đúng rồi, hôm nay cháu sẽ rời khỏi thành phố H, không kịp thôi việc, thật ngại quá, phiền các bác nói lại với sở trưởng giúp cháu.”
“Cái gì? Sau lại đi gấp như thế?”
“À, ở quê có chút việc, cháu phải về.” Thiệu Hoa trách cứ chính mình, như thế nào lại quên mua quà cáo biệt họ? Bọn họ bình thường đều quan tâm anh rất nhiều, dù sao lần này đi chính là vĩnh biệt.
“Vậy cháu đi đường cẩn thận, nhất định phải chú ý thân thể cho tốt.”
“…”
Lời nói của họ làm Thiệu Hoa cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Buổi chiều, Thiệu Hoa mua vé ga tàu. Hành lý của anh trừ bỏ một ít thuốc, chính là mấy thứ đồ uống thực phẩm chức năng, còn có ———– Cái gậy chống mà Nguyệt Tâm tặng anh.