Chờ đến khi phòng sinh đã thu dọn sạch sẽ thì Lâu Khánh Vân mới được cho phép tiến vào. Tiết Thần vừa mới ngủ say, hắn cúi xuống hôn một cái trên trán nàng rồi mới đi sang cách vách thăm hài tử. Thời điểm nhũ mẫu giao vào tay hắn thân hình mềm mại của bảo bối, trái tim của hắn đã sắp tan chảy mất rồi.
Năm nay hắn đã hai mươi sáu, nếu là nam nhân của gia đình khác thì tuổi này hài tử sớm đã thành đàn, nhưng hắn đến hôm nay cũng chỉ có một, nếu nói không cảm động đó là gạt người. Lâu Khánh Vân cúi xuống hôn hài tử, xúc cảm mềm mại làm hắn ngây ngô mỉm cười. Được phụ thân vụng về ôm trong chốc lát, bảo bảo dường như không quá thoải mái, hắn bèn trao bảo bảo lại cho nhũ mẫu chăm sóc.
Quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Tiết Thần đang ngái ngủ nhìn mình, Lâu Khánh Vân đi tới ngồi xuống ở mép giường hỏi: “Cảm giác thế nào? Có mệt hay không?”
Tiết Thần cười lắc đầu, đôi phu thê nắm lấy tay nhau, Tiết Thần hỏi: “Tên hài tử là gì? Chàng nghĩ ra chưa?”
Lúc trước bởi vì không biết hài tử là nam hay nữ cho nên vẫn không định ra. Hiện giờ hài tử đã ra đời, dĩ nhiên không thể cứ kêu hắn bảo bảo mãi được. Lâu Khánh Vân thật ra đã sớm chuẩn bị, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy viết chi chít mười mấy cái tên đưa cho Tiết Thần xem: “Đại danh của hài tử này phỏng chừng không tới phiên chúng ta được đặt, chúng ta hãy chọn cho hắn một nhũ danh. Ta cảm thấy mấy tên này đều khá tốt, nàng xem thử đi! Nếu nàng chọn được tên gì vừa ý thì chúng ta lại thương lượng.”
Tiết Thần biết lời nói của Lâu Khánh Vân có ý gì. Lâu Khánh Vân là nhi tử của Công chúa, vì thế hài tử cũng là huyết mạch của Hoàng thất, có thể cầu Hoàng Thượng ban danh. Xét thấy Hoàng Thượng sủng tín Lâu gia như vậy, chắc chắn ngài cũng vô cùng nguyện ý ban tên cho Lâu gia đích trưởng tôn. Cho nên Tiết Thần và Lâu Khánh Vân chỉ có thể lui một bước chọn cho hài tử nhũ danh dễ gọi cho đã ghiền.
Tiết Thần liếc mắt một cái liền chọn trúng chữ ‘Tuân’. Lâu Khánh Vân cũng cảm thấy rất tốt, gật đầu phụ họa: “Tuân thật là không tồi.”
“Vậy kêu là Tuân nhi?” Tiết Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâu Khánh Vân chờ câu trả lời.
Lâu Khánh Vân làm gì mà nói không tốt, dĩ nhiên là đồng ý hai tay, còn đem hài tử ôm lại đây đặt xuống bên cạnh Tiết Thần. Đôi phu thê ghé vào cùng nhau ngắm hài tử, hết sờ sờ tã lót lại sờ sờ tay nhỏ, còn thỉnh thoảng kêu tên của hắn -- -- Tuân nhi.
Ngay ngày hôm sau Tuân nhi chào đời, trong cung liền đưa tới Ngự tứ đại danh, gọi là Thiên Bảo, có thể thấy Hoàng Thượng cũng chờ hài tử này bao nhiêu lâu rồi. Mà cái tên này so với tên lấy trong gia tộc có ý nghĩa vô cùng trọng đại, bởi vì năm trước Hoàng trưởng tôn ra đời được một tên gọi trời cho -- Tiêu Thiên Tứ. Đặt cho đích trưởng tôn Lâu gia một tên tương tự như vậy có thể thấy được trình độ coi trọng của Hoàng Thượng đối với hài tử này.
Thế là trong một mảnh thái bình hòa thuận, rốt cuộc tên hài tử đã được định xong.
*Đăng tại Wattpad*
Lễ tắm ba ngày khách khứa tới không ít, nhưng hài tử cũng không lộ diện, chỉ ở hậu viện gặp vài người thân cận -- Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi là một, Tiết Tú là một. Tiết Tú thuận tiện còn mang theo lễ vật Ngọc tỷ nhi nhờ chuyển lại trước khi rời kinh.
Thân mình Tiết Thần khôi phục thực mau, chỉ hai ngày là có thể xuống giường đi lại. Vốn dĩ các ma ma nhất định không chịu cho nàng xuống giường, sau vẫn nhờ nữ quan Sách Na kiên trì thuyết phục nên Tiết Thần mới được xuống đất đi lại. Nữ quan Sách Na nói, quan niệm sinh hài tử xong mà cứ phải nằm trên giường một tháng không xuống đất là sai lầm, có thể nghỉ ngơi nhưng không nên cứ nằm trên giường không vận động, mọi việc cứ lấy ‘không mệt’ làm cơ sở là được. Tiết Thần cảm thấy nàng sinh hài tử có thể thuận lợi như vậy hoàn toàn nhờ vào bộ nhu thuật của nữ quan Sách Na. Nếu không nhờ Tiết Thần kiên trì luyện tập với Sách Na, nhất định không thể sinh hạ Tuân nhi một cách thoải mái như vậy.
Cho nên nàng vẫn rất tin phục những gì nữ quan Sách Na chỉ dẫn, hơn nữa, nàng xác thật cũng không cảm thấy thân mình có chỗ nào không thoải mái, nếu cứ nằm hoài còn mất công mỏi lưng. Dù sao nàng cũng không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng đi qua đi lại. Bởi vì sức khỏe của nàng không tồi cho nên việc cho Tuân ca nhi bú sữa nàng liền chủ động gánh vác. Vốn nghĩ sức ăn của Tuân ca nhi lớn nên nàng không đủ sữa, thế nhưng nữ quan Sách Na bảo nàng cứ kiên trì, kết quả kiên trì hai ngày thì lượng sữa lại bỗng nhiên ra ào ào đến nỗi Tuân ca nhi bú không hết khiến ngực nàng bị căng lợi hại, vì thế buổi tối nàng phải nặn ra hoặc còn phải làm phiền người nào đó... Bất quá, người nào đó thật ra lại vô cùng hăng hái giúp đỡ.
Một tháng ở cữ cũng không quá dài, Tiết Thần có thể xuống đất đi lại, ăn rất nhiều đồ bổ, nhưng điều làm nàng thấy khổ nhất chính là không thể tắm rửa không thể gội đầu. Vấn đề này đối với người thích sạch sẽ như Tiết Thần mà nói thì tuyệt đối đau khổ giống như bị bỏ đói.
May mắn cứ cách hai ngày thì nữ quan Sách Na sẽ dùng hương nhũ đặc chế xoa bóp rồi lau mình cho nàng, làm Tiết Thần trước sau có thể bảo trì thán thể thoải mái thanh tân.
Trong một tháng này Tiết Thần hoàn toàn giống như một con bò sữa, mỗi ngày ăn rất nhiều nhưng tiêu hóa nhanh hơn so với thời điểm mang thai vì phải tạo sữa. Sức ăn của Tuân ca nhi rất mạnh, chưa đến một tháng mà có thể bú một lượng sữa như hài tử ba bốn tháng, Tiết Thần ăn nhiều ra sữa nhiều, Tuân ca nhi mỗi lần đều bú no nê. Chỉ có mấy ngày mà thân mình Tuân ca nhi đã không còn xanh tím, sau hai mươi ngày liền dần dần trắng ra, đến ngày đầy tháng thì biến thành một hài tử mũm mĩm trắng nõn, đôi mắt đen lúng liếng, ai ôm cũng không khóc mà cứ nhìn chằm chằm. Nếu dùng lục lạc chơi với hắn là hắn sẽ đưa mắt tìm nơi phát ra thanh âm, trong miệng còn ê ê a a. Hài tử bụ bẫm lanh lợi như vậy khiến ai cũng thấy dễ thương.
Tuân ca nhi dường như có thể phân biệt mùi cơ thể của Tiết Thần, chỉ cần Tiết Thần lại gần là hắn liền biết ngay, sau đó quay đầu nhìn theo hướng của nàng chồm người tới đòi mẫu thân. Tiết Thần đã thử vài lần, đi sang bên trái lại đi qua bên phải, Tuân ca nhi đợi không được mẫu thân bế liền òa lên khóc lớn, bất quá chỉ cần Tiết Thần đưa tay tiếp nhận là hắn nín ngay lập tức, sau đó đầu nhỏ luôn dụi vào ngực Tiết Thần cọ tới cọ lui, làm cho Tiết Thần xấu hổ muốn mệnh.
Tiết Tú là người từng trải, mở miệng trêu chọc nàng: “Coi kìa, mới bao nhiêu lớn mà cũng biết chỉ cần tìm nương là có thể bú rồi!”
Một phòng nữ quyến đều bật cười, tuy lớn tiếng như vậy nhưng cũng không làm Tuân ca nhi từ bỏ ý định dụi vào ngực nương của hắn. Tiết Thần đành phải ôm hắn và nội gian cho bú, ai ngờ tiểu tử này vừa ăn no liền ngủ, khiến cho một phòng khách nhân cố ý tới xem hắn đều bị hụt hẫng.
*Edited by Bà Còm*
Năm nay Vệ Quốc Công phủ đón một năm mới thật là vui vẻ -- thứ nhất là vì sự ra đời của Tuân ca nhi làm cho Đại phòng hiếm khi náo nhiệt hẳn lên; thứ hai là vào cuối năm Lâu Triệu Vân thành thân với Lý gia đại tiểu thư Lý Mộng Oánh. Lâu Triệu Vân đã thích Lý Mộng Oánh từ trước, sau khi Ngự sử đài gia Tô Đại tiểu thư gả cho Thái Tử vào năm trước, Lý tiểu thư và Lâu Triệu Vân cũng định thân vào tháng sáu, tháng mười một thành hôn. Khi đó Tiết Thần còn đang ở cữ, nữ quan Sách Na nói tuy rằng Tiết Thần có thể đi lại trong phòng, nhưng trong ba tháng đầu tốt nhất vẫn không nên ra cửa. Vì thế Tiết Thần bèn ở riệt trong viện ở cữ, mỗi ngày Sách Na đều làm dược thiện cho nàng điều trị thân mình, còn dạy nàng phương pháp tập luyện để lấy lại thân hình. Tiết Thần học cái này một chút, học cái kia một chút, lại còn cho Tuân ca nhi bú, vì thế những ngày ở cữ cũng không cảm thấy nhạt nhẽo, chỉ đáng tiếc hôn sự của Triệu ca nhi nàng không giúp đỡ được gì, bất quá Hàn thị cũng sẽ không trách tội nàng. Lý đại tiểu thư là tài nữ có tiếng của kinh thành, một tay cầm nghệ vô cùng lợi hại, ngay cả Đại sư phụ cầm nghệ Hồ Vân cũng khen nàng không dứt lời. Nàng có dung mạo đoan chính, tuy không phải quá diễm lệ nhưng cũng thanh nhã hợp lòng người, cách nói năng vô cùng khéo léo, lễ nghĩa chu toàn. Tiết Thần thật sự không ngờ được một người tính tình phóng túng như Lâu Triệu Vân lại có thể thích một người tính cách quy củ như Lý Mộng Oánh, có lẽ đây chính là hai người trái ngược bổ sung cho nhau.
Lý Mộng Oánh cũng rất có hảo cảm với Tiết Thần. Lúc trước ở biệt viện Lâu gia, Tam Công chúa gây chuyện với Tô gia đại tiểu thư, lúc ấy các nàng còn không biết Tô đại tiểu thư sẽ trở thành Thái Tử Phi, tất cả đều sợ hãi quyền thế của Tam Công chúa không dám đưa tay cứu viện Tô đại tiểu thư, chỉ có mỗi một mình Tiết Thần dám đứng ra. Từ ấy Lý Mộng Oánh đã vô cùng kính nể Tiết Thần, hơn nữa bản thân Lâu Triệu Vân cũng rất thần tượng Lâu Khánh Vân. Đôi phu thê này ngay sau khi thành thân lập tức liền có chung một suy nghĩ, hạ quyết tâm phải đi theo Đại phòng lăn lộn, rốt cuộc Đại phòng và Nhị phòng mới là ruột thịt của Lão thái quân, qua lại thân thiết hơn cũng đương nhiên thôi.
Trong nhà thêm một tân tức phụ, còn Tiết Thần thì thật sự bị Tuân ca nhi quấn lấy bú sữa không ngừng nghỉ, cho nên năm mới nàng trải qua rất thoải mái, chuyện gì Lão thái quân cũng thay nàng lo liệu hoàn hảo, Trưởng Công chúa cũng vui vẻ gánh vác nhiệm vụ của một đương gia chủ mẫu -- rốt cuộc bà biết hiện giờ Tiết Thần cũng đang cố hết sức, tôn nhi bụ bẫm của bà một ngày phải bú nhiều sữa biết bao nhiêu bà chính mắt nhìn thấy; tiểu mập mạp kia được Thần tỷ nhi nuôi thành kén ăn, ngoại trừ sữa của mẫu thân thì nhất định không chịu bú từ bất kỳ nhũ mẫu nào; cho nên để giúp nhi tức bớt mệt, lễ tết năm nay Trưởng Công chúa thật đúng là làm không ít chuyện, may mắn có nương tử của Triệu ca nhi hỗ trợ, rốt cuộc cũng đã xử lý thỏa đáng toàn bộ sự tình trong phủ.
Năm trước bởi vì Tiết Thần hoài thai, cho nên mùng một tết được đặc xá không cần vào cung, năm nay lại có Tuân ca nhi nên vẫn không thể vào cung. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng vừa có một Hòang trưởng tôn, bởi vậy thời điểm Trưởng Công chúa thay Tiết Thần chối từ thì Hoàng Hậu liền đáp ứng ngay, còn tặng đồ bổ quý giá cho Trưởng Công chúa mang về, dặn dò Tiết Thần phải dưỡng thân cho thật tốt.
*Đăng tại Wattpad*
Tháng hai năm sau, Tuân ca nhi càng ngày càng lớn, bộ dáng càng ngày càng khiến người hiếm lạ, đôi mắt thật to đen lúng liếng nhìn người giống như có thể nhìn thấu tâm tư người ta, lại không thích khóc nhưng cũng không thích cười. Bất quá chỉ mới bốn tháng mà cứ như lão đầu nhi, đã vậy còn biết ăn dấm, bản năng chiếm hữu Tiết Thần mạnh vô cùng, ngay cả cha của hắn cũng không được nhường. Ở trong thế giới của hắn, mẫu thân cũng chỉ có thể ôm một mình hắn mà thôi, mà hắn cũng chỉ cho một mình mẫu thân ôm hắn. Khi nào Tiết Thần không ôm thì hắn tình nguyện nằm ngốc trên giường lớn tự mình tiêu khiển chứ không cần những người khác ôm. Bú sữa thì hắn cũng chỉ chịu để mẫu thân cho bú mà thôi, sữa của những người khác hắn đều phun ra. Buồn bực nhất chính là buổi tối, Lâu Khánh Vân muốn hắn phải ngủ với nhũ mẫu để Tiết Thần không cần buổi tối phải dậy chăm sóc hài tử, Tiết Thần có thể ngủ một giấc an ổn, hai phu thê cũng có thể thoáng thân cận một chút, vậy mà tiểu tử này lại giống như xem thấu tâm tư của phụ thân. Từ sau buổi tối duy nhất cho nhũ mẫu ôm đi, hắn bèn nằm ở giường cách vách gào khóc liên tu bất tận, tiếng khóc vang vọng rung trời, thê thảm cứ như là ai muốn giết hắn; Tiết Thần đâu thể nào chịu nổi nhi tử khóc như vậy, thế là bèn đến ôm hắn về bên người, còn trách Lâu Khánh Vân: “Chàng nói xem vì sao lại phải so đo với hài tử! Hắn mới có chút xíu, ban đêm còn phải muốn ta cho bú mới được. Nếu chàng cảm thấy chộn rộn thì hãy đến phòng cho khách để ngủ được yên.”
Lâu Khánh Vân ủy khuất nhìn nương tử nhà mình, thiếu chút nữa cũng òa khóc -- sau khi có nhi tử thì nương tử không thương hắn nữa!
Mà Tuân ca nhi từ khi được Tiết Thần ôm trong tay đung đưa dỗ dành cũng liền không khóc nữa, ghé vào vai Tiết Thần đắc ý gặm ngón tay, mắt to trừng Lâu Khánh Vân đang buồn bực, một bộ hí hởn ‘ta thắng rồi đây này’. Lâu Khánh Vân thấy hắn đáng yêu như vậy thật dở khóc dở cười, bèn đề nghị với Tiết Thần: “Ta không ngủ ở phòng cho khách đâu! Nàng mang thai mười tháng ta cũng chưa đi, hiện tại đã sinh rồi còn đi nỗi gì, ta bị khờ sao? Nào, để ta ôm hắn cho, nàng ngủ một lát đi.”
Tiết Thần làm sao không hiểu tâm tư yêu thương của phu quân, lúc nãy chỉ vì lo lắng nhi tử mới sẵng giọng một chút, hiện giờ Lâu Khánh Vân chủ động làm hòa, nàng liền bật cười giao nhi tử vào tay phụ thân hắn. Ai ngờ Lâu Khánh Vân vừa mới ôm qua là tiếng khóc rung trời lại nổi lên, trong khung cảnh an tĩnh lúc ban đêm đặc biệt đột ngột. Tiết Thần vội vàng nhận lấy nhi tử, không cần nàng dỗ, chỉ cần vào được trong tay của nàng là Tuân ca nhi liền tự động không khóc nữa, cứ làm như không có gì xảy ra tiếp tục chóp chép mút ngón tay. Lâu Khánh Vân thật là tức điên.
Tuân ca nhi mút tay một lúc liền cảm thấy không thú vị bèn dụi đầu vào ngực Tiết Thần cọ tới cọ lui. Hiện giờ tay hắn cũng hơi chút có sức lực, liền bắt đầu duỗi tay thò vào trong vạt áo Tiết Thần sờ soạng. Hành động này làm Lâu Khánh Vân nhịn không nổi, tiến đến bên cạnh ra vẻ giận dữ mắng: “Tiểu tử, tay thò vào chỗ nào thế? Lấy ra!”
Ai biết sự uy hiếp của phụ thân căn bản không có bất luận tác dụng gì, Tuân ca nhi chỉ cảm thấy phụ thân ồn ào, lườm phụ thân một cái, sau đó liền tiếp tục vuốt ve ngực Tiết Thần, trong miệng ê ê a a giống như thật sự muốn kháng nghị.
Tiết Thần bị đôi phụ tử làm cho tức cười, chụp lấy bàn tay mũm mĩm mềm mụp của nhi tử, nói với Lâu Khánh Vân: “Ai nha, hay thật đấy, sao chàng bây giờ cũng giống như hài tử vậy? Có thể nhờ chàng kiếm cho ta chút đồ ăn khuya được không? Chờ lát nữa hắn bú xong là ta sẽ đói bụng.”
Lâu Khánh Vân ủy khuất hề hề nhìn Tiết Thần, Tiết Thần trấn an vuốt ve gò má phu quân dỗ dành: “Ngoan, mau đi thôi!”
“Ai nha!”
Lâu Khánh Vân không tự giác thở dài, bất đắc dĩ thầm nghĩ, sau này trong nhà có thêm một tiểu hỗn đản cùng hắn tranh nương tử, hơn nữa tên tiểu hỗn đản này không cần tốn nhiều sức đã hoàn toàn chiếm được tim của nương tử. Về sau muốn nương tử để ý tới hắn giống như lúc trước có thể nói là "khó càng thêm khó"!