Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong phòng sinh gần như không có thanh âm gì, Lâu Khánh Vân chờ ở ngoài cửa trong lòng nôn nóng cực kỳ. Lão thái quân và Trưởng Công chúa cũng đều vào phòng sinh, cùng Thái y ngồi chờ ở ngoại thất. Lâu Khánh Vân cũng muốn đi vào nhưng lại bị các nữ nhân ngăn ở bên ngoài, nói không được cát lợi. Lâu Khánh Vân sốt ruột quá đỗi, cả người dán vào khung cửa sổ muốn nghe động tĩnh bên trong, nhưng ngoại trừ tiếng bước chân cùng thanh âm ma ma và nha hoàn khe khẽ nói chuyện, hắn lại hoàn toàn không nghe được giọng của Tiết Thần.
Lâu Khánh Vân lo lắng gõ cửa: "Thần à, nàng có tỉnh không? Sao nàng không nói lời nào thế? Thần à..."
Đây là lần đầu tiên hắn trải qua vụ nữ nhân lâm bồn thì đâu thể nào có kinh nghiệm gì. Hắn cũng biết nữ nhân sinh hài tử vô cùng thống khổ, lúc trước nghe đồng liêu trong nha môn nói qua, thê tử của họ sinh hài tử phải mất một ngày một đêm, gào đến mức mất giọng. Vậy tại sao Thần nhi của hắn sinh hài tử lại im ắng như thế nhỉ, khiến hắn không thể nào không sốt ruột.
Lâu Khánh Vân cứ ghé vào cửa mà lải nhải, nhưng không nghe được thanh âm Tiết Thần mà lại nghe Lý ma ma gõ cửa sổ: "Đừng làm chộn rộn, đang bận sinh hài tử đây này."
Lâu Khánh Vân:...
Vô cớ bị chạm vào trái pháo hôi, Lâu Khánh Vân cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ ở hành lang sốt ruột chờ đợi. Đại khái nửa canh giờ sau Tiết Thần liền bắt đầu kêu to, cả người Lâu Khánh Vân lại dán lên cửa sổ, hận không thể đi vào thay nàng chịu tội, bất tri bất giác hốc mắt đã ươn ướt.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần ở bên trong dùng sức, đã không còn quan tâm được chuyện gì khác, chỉ lo nhắm mắt lại nghe hiệu lệnh của Lý ma ma. Từng cơn đau ập xuống lần sau mạnh hơn lần trước, so với đau bụng thì việc hạ thân bị mở toang cũng không cảm giác được gì. Hiện tại chuyện duy nhất mà nàng muốn làm chính là mau chóng sinh hạ hài tử. Nàng nghe người ta nói hài tử không thể ở trong bụng một thời gian quá lâu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện. Cho dù bản thân nàng chịu đau đớn cũng không sao, nàng không muốn hài tử xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hạ Châu không ngừng đút canh sâm cho nàng, cho dù Tiết Thần nuốt không trôi nhưng vẫn kiên trì nuốt xuống. Nàng biết đây là bồi thêm sức lực cho nàng, hiện tại còn chống đỡ được, chờ lát nữa kiệt lực là phải nhờ vào những ngụm canh sâm này bổ sung khí lực.
Cơn đau càng ngày càng mãnh liệt, Tiết Thần chỉ cảm thấy thân mình như bị người bổ ra làm hai, cảm giác đau đớn dồn dập tấn công làm nàng quả thực kêu không ra tiếng. Tiếng kêu to kinh hỉ của Lý ma ma vang lên bên tai nàng: "Thấy đầu, thấy đầu rồi, Thiếu phu nhân nghe ta ra hiệu, nào, một hai ba, dùng sức -- --"
Tiết Thần nghe nói đã thấy đầu của hài tử, tức khắc cảm thấy giống như trong chiến dịch được tướng sĩ ủng hộ cấp thêm sĩ khí nên dùng hết toàn lực cũng muốn đánh thắng trận này. Sau khi nỗ lực rặn ra trong mấy chục tiếng cổ vũ, rốt cuộc Tiết Thần cảm giác một bọc gì đó được lôi ra khỏi thân, bụng lập tức sụp xuống, cảm giác đấy thật sự quá khó quên. Tiết Thần lấy lại hơi thở xong mới quay đầu hỏi Hạ Châu đang đứng bên cạnh: "Có phải đã ra rồi hay không?"
Hạ Châu liên tục gật đầu, ánh mắt không rời được hài tử tím tím xanh xanh, máu me be bét trong tay Lý ma ma, bị Lý ma ma cầm chân chúc đầu xuống vỗ vài cái bem bép lên mông.
Tiếng khóc sơ sinh vang dội trong toàn bộ phòng sinh, truyền ra tới phòng ngoài.
*Edited by Bà Còm*
Lão thái quân và Trưởng Công chúa nhịn không được đi qua bình phong, liền nhìn thấy một hài tử xanh tím được đặt vào bồn nước ấm áp rửa sạch. một đôi tay nho nhỏ nắm chặt, đôi mắt còn chưa mở, chỉ biết há miệng khóc lớn oe óe oe óe thật đủ khí lực. Lão thái quân liếc về hướng giữa đôi chân hài tử, nhìn thấy bộ phận nho nhỏ chĩa ra, che miệng cảm động gần như sắp khóc. Trưởng Công chúa cũng có biểu tình giống y như vậy; bà là một nữ nhân truyền thống, cảm thấy nhi tử chính là sinh mệnh của nữ nhân; khi nhi tức hoài thai tuy rằng bà không nói muốn tôn tử, sợ trong lòng nhi tức có gánh nặng, nhưng tự bản thân vẫn âm thầm cầu nguyện thật nhiều lần; hiện giờ, hạnh phúc thật sự đã xuất hiện ngay trước mặt bà, làm sao nói bà không thể kích động cho được?
Trưởng Công chúa và Lão thái quân tay cầm tay, ánh mắt lại một khắc cũng không chịu rời khỏi hài tử chỉ lo nhắm mắt khóc oa oa.
Lâu Khánh Vân ở ngoài nghe được tiếng khóc của hài tử, cảm thấy có chút mau ngoài ý muốn. Hắn cho rằng sinh hài tử là phải giống thê tử của đồng liêu mất một hai ngày mới sinh được, nhưng Tiết Thần chỉ cần hai canh giờ là hài tử đã được sinh ra, thật sự khiến Lâu Khánh Vân vui mừng khôn xiết.
Lâu Khánh Vân bám vào cạnh cửa đợi một lát liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng báo tin: "Chúc mừng Thế tử, là tiểu công tử trắng trẻo mập mạp! Bảy cân tám lượng."
Lâu Khánh Vân chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, thanh âm của Lý ma ma như từ phương trời xa xôi nào đó truyền đến. Hắn sửng sốt trong chốc lát, phản ứng đầu tiên là hỏi vọng vào bên trong: "Thiếu phu nhân thế nào? Không có việc gì chứ?"
Lý ma ma lập tức trả lời: "Thiếu phu nhân rất tốt, Thế tử yên tâm đi."
Đến lúc này quả tim treo cao của Lâu Khánh Vân mới trở về trong lồng ngực, bình tĩnh trong chốc lát lại bắt đầu dán vào cửa sổ động tác y như nghe trộm. Tuy rằng chỉ có thể nghe thấy thanh âm bận rộn trong phòng và tiếng hài tử khóc oe oe, nhưng hắn vẫn giữ vững tư thế, cứ vậy cong lưng ghé sát tai vào cửa sổ mà chờ thời.
Lâu Chiến cũng từ bên ngoài chạy về, nghe nói hài tử đã sinh hạ bèn cực kỳ cao hứng thưởng cho toàn phủ ngay tại chỗ. Ông hấp tấp đi đến Thương Lan uyển liền thấy nhi tử nhà mình giống con thằn lằn dán vào vách tường, nhìn bộ dạng như đã giữ tư thế này một đoạn thời gian, thân người có chút cứng đờ. Lâu Chiến đi qua khều khều hắn, Lâu Khánh Vân giật bắn mình xoay người, sau khi lấy lại được phản ứng thì vẻ mặt không vui, giống như Lâu Chiến đang quấy rầy hắn nghe chuyện đại sự.
Lâu Chiến cũng học bộ dáng của hắn dán tai vào cửa sổ nghe ngóng trong chốc lát, thực vừa lòng đối với tiếng khóc to lớn vang dội của tôn tử bèn khen: "Chỉ cần điểm này thôi là đã mạnh mẽ hơn ngươi rồi. Khi ngươi mới vừa sinh ra khóc cứ như mèo kêu, không có một chút nào khí thế của nam tử hán. Ta có một đoạn thời gian hậm hực vô cùng, chỉ sợ ngươi trưởng thành mang bộ dáng ẻo lả." ?
Lâu Khánh Vân lúc này không rảnh tranh cãi với lão cha, chỉ trừng mắt lườm một cái, sau đó lại tiếp tục nghe góc tường. Hài tử đã được rửa sạch sẽ, bọc trong tấm vải quấn người bằng tơ tằm, được Lý ma ma ôm ra phía sau kẹt cửa cho phụ thân và tổ phụ ngắm một cái. Gương mặt hài tử còn nhăn nhúm giống như con khỉ nhỏ, tuy là vậy nhưng Lâu Khánh Vân vẫn cảm thấy nhi tử rất đẹp, cứ nhìn chằm chằm ngây ngô cười, còn muốn duỗi tay vào sờ sờ hài tử, bị Lý ma ma gạt ra: "Thiếu phu nhân rất khỏe, còn nói muốn tự mình cho bú. Bây giờ đã đến giờ khai sữa rồi, chờ tiểu công tử ăn no thì lại ôm tới cho Thế tử và Quốc Công nhìn."
Lâu Chiến nghe nói tôn tử đến lúc ăn bèn vội vàng gật đầu. Lâu Khánh Vân kiến nghị: "Bú sữa thì hãy để cho nhũ mẫu, Thiếu phu nhân mới vừa sử dụng sức lực lớn như vậy, còn mệt mà." Lý ma ma thấy bộ điệu Lâu Khánh Vân lo lắng cho Tiết Thần không khỏi mỉm cười trấn an: "Thế tử yên tâm, thể chất Thiếu phu nhân rất tốt. Khi sinh hài tử phí tổn nhất chính là thể lực, thời gian càng lâu thì thể lực tiêu hao càng lớn. Thiếu phu nhân chỉ tốn một chốc đã sinh xong, tuy rằng cũng mệt mỏi nhưng chắc hẳn vẫn còn có thể chịu đựng được."
Lâu Khánh Vân còn muốn phản đối gì nữa nhưng Lý ma ma đã ôm hài tử vào trong.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần dựa theo sự chỉ đạo của các ma ma nằm nghiêng trên gối mềm. Nàng chưa từng chứng kiến nữ nhân khác sinh hài tử, bất quá dựa vào kinh nghiệm hôm nay của nàng mà nhận xét, sinh hài tử coi bộ cũng không phải quá thống khổ. Ngoại trừ vừa mới phát động và thời điểm co thắt mãnh liệt nhất quả thật rất đau, thời gian còn lại nàng không rảnh để nghĩ đến đau đớn, chỉ lo dùng sức dùng sức lại dùng sức, chờ đến lúc dùng đủ sức lực thì hài tử cứ vậy mà được kéo ra, cũng không làm nàng chịu đau quá lâu, thấy không giống như những gì Lý ma ma chú trọng ngay từ đầu khi vừa tới phủ. Thật ra Tiết Thần không biết thân mình đã được nhu thuật của nữ quan Sách Na mở ra, chỉ biết khi nhìn thấy là nhi tử thì trong lòng quá mức hưng phấn. Dù sao lúc này tinh thần nàng thật sự rất tốt, đừng nói là cho bú sữa nhẹ nhàng như vậy, ngay cả bây giờ kêu nàng xuống đất đi lại cũng không thành vấn đề.
Bởi vì Thái Y Viện đã sớm tính cho nàng ngày dự sản, cho nên trước ngày dự sản nửa tháng thì các ma ma bắt đầu xoa bóp thúc sữa cho nàng. Lý do chính là vì sau khi hài tử sinh hạ thì nên cố gắng cho hắn bú dòng sữa đầu tiên của mẫu thân gọi là sữa non; dòng sữa này rất có dinh dưỡng, có thể giúp hài tử gia tăng sức đề kháng.
Tiết Thần chặt chẽ nhớ kỹ vấn đề này, chờ khi sữa bắt đầu ra thì kêu người ôm hài tử lại, nhẹ nhàng đỡ hắn trên tay, cảm giác miễn bàn hạnh phúc biết bao nhiêu. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, bộ dạng hài tử có chút... ừm, không quá đẹp. Bất quá, chỉ cần hắn khỏe mạnh là tốt lắm rồi, Tiết Thần cũng không để ý nhiều đến diện mạo của hắn. Cho dù hắn thật đẹp hay là khó coi, tóm lại hắn vẫn là hài tử do nàng sinh ra, là hài tử của nàng và Lâu Khánh Vân.
Cái mũi nho nhỏ dường như đã đánh hơi được mùi sữa, miệng chóp chép như con chim nhỏ tìm kiếm đầu ngực nàng. Tiết Thần cho bú cũng có cảm giác như đại cô nương lên kiệu lần đầu, tuy nói ngực nàng cũng không còn là vùng cấm địa, đã sớm bị người nào đó nhấm nháp không biết bao nhiêu lần, nhưng loại nhấm nháp mang theo tình dục so với kiểu mút vào thuần túy là muốn bú sữa của hài tử hoàn toàn là cảm giác không giống nhau.
Tiết Thần cảm thấy hơi có chút đau, đừng nghĩ hài tử mới vừa sinh hạ trông rất yếu ớt, vậy mà sức lực bú sữa của hắn lại không yếu ớt chút nào. Cũng may lực mút của hắn mạnh mẽ mới có thể bú được trong lúc Tiết Thần còn chưa hoàn toàn ra sữa.
Lý ma ma ngồi ở bên cạnh canh chừng, tấm tắc khen ngợi: "Ai da, nhìn tiểu công tử kìa, có thể so được với hài tử đã sinh mấy ngày rồi đấy, sức lực cũng không nhỏ đâu nha. Rốt cuộc là một công tử gia có khác, thật là không giống nhau."
Tiết Thần đang chịu đựng đau đớn trước ngực, nghe Lý ma ma nói như vậy trong lòng cũng khoái chí vô cùng, cúi đầu hôn liên tiếp lên cái trán thơm mùi trẻ sơ sinh của hắn, cảm thấy hôn thế nào dường như cũng không đủ. Loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu! Đây chính là bảo bảo đã ở trong bụng nàng suốt mười tháng, hiện tại nhìn thấy hắn ra đời, Tiết Thần bỗng cảm thấy có chút tiếc nuối không muốn rời hắn ra.
Tiểu tử này thật có thể bú, bú xong một bên hình như còn chưa đủ no, vẫn chóp chép cái miệng rúc đầu sang bên cạnh tìm ăn. Tiết Thần đành phải nhờ Lý ma ma giúp nàng đổi hắn sang bầu ngực bên kia để hắn bú tiếp.
Hài tử bú trong chốc lát rốt cuộc coi như đã no, bèn ợ một cái rồi nghẹo đầu ngủ ngon lành. Vậy mà chỉ một lát sau lại bắt đầu vặn vẹo thân mình nhưng không khóc, trong cổ họng chỉ phát ra thanh âm "e e". Lý ma ma cởi tã lót nhìn nhìn, mọi người trong phòng đều bật cười -- hóa ra tiểu công tử làm "chuyện tốt" nên không thoải mái.
Lão thái quân giống như người chưa từng chăm sóc hài tử, từ đầu tới đuôi đều quan sát kỹ càng để học hỏi. Ngay cả lúc Lý ma ma thay tã chùi mông, Lão nhân gia đều phải thò lại gần nhìn một cái, Lý ma ma sợ bà thấy dơ bèn nói: "Ai da, Lão thái quân mau tránh đi, chỗ này cứ để chúng nô tỳ xử lý là được."
Lão thái quân lại không để bụng: "Hầy, tránh đi cái gì chứ! Đâu phải là chưa từng thấy qua. Nếu các ngươi có quá nhiều việc lo liệu không kịp, ta giúp một tay cũng không thành vấn đề."
Trong phòng lại là một trận cười nói vui vẻ.