Lưu Cường nhe hàm răng trắng ởn ra, nở nụ cười nham hiểm.
“Mẹ mày, anh Cường nói chuyện với mày kìa, mày không nghe thấy à”.
Gã con trai cao kều thấy Trương Hàm im lặng bèn tức giận.
“Haiz…”
Trương Hàm khẽ thở dài, vốn dĩ muốn giải quyết mọi chuyện một cách đơn giản.
“Mày thở dài cái lông gì, mau lấy tiền ra”.
“Vốn dĩ tôi định giải quyết lẹ cho xong, tại sao cứ phải quấn lấy tôi mãi?”, Trương Hàm lắc đầu đầy thất vọng.
“Thôi đi? Tao không có nói thế, nếu như để người khác biết được tao tha cho mày như vậy thì mặt mũi của câu lạc bộ thể thao để ở đâu?”, gã con trai cao kều cười mỉa mai.
Lưu Cường lại nhìn hắn với vẻ đùa bỡn.
“Xem ra mày không đồng ý? Được rồi, mày đừng hối hận đó thằng khốn”.
Lưu Cường phất tay, những người khác hùng hùng hổ hổ bao vây anh.
Cánh cửa gần vườn hoa mở ra, môt cô gái để tóc ngắn, đi giày cao gót bước vào trong.
Bọn Lưu Cường nhìn cô ấy với vẻ bất ngờ, thấy cô ấy trong sáng thoát tục, trông lại rất có khí khái anh hùng, khiến cho lòng dạ bọn chúng rung động không thôi.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc phong hoa tuyết nguyệt.
“Em gái, đi về đi, lát nữa rồi hẵng đến”.
Lưu Cường ‘tốt bụng’ nhắc nhở một câu, rồi sau đó lại nhìn thấy cô gái ấy xông về phía mình.
Điều không khoa học chính là rõ ràng cô ấy mang giày cao gót, thế mà tốc độ lại nhanh đến như thế.
Những người còn lại cũng sững sờ, không hiểu cô ấy đến đây để làm gì.
Đến lúc nhìn thấy nắm đấm trông có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn ấy đập vào gương mặt mình, cảm giác nghẹn thở gần sát bên người mới xộc lên trên đầu chúng.
Chúng nhìn không rõ hành động của cô gái này…
Hơn mười người con trai lần lượt ngã rạp xuống đất chỉ trong chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên gã con trai cao kều và Lưu Cường trải qua cuộc đọ sức mà đã biết trước kết quả như vậy.
Trương Hàm chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hai người bọn họ rồi nói một cách bình tĩnh: “Kết thúc ở đây, có được không?”
Lưu Cường nhìn thấy tình thế như thế này rồi mà Trương Hàm vẫn nói vậy, chắc chắn Trương Hàm biết gia thế của bọn chúng.
“Không kết thúc nổi đâu, tìm cao thủ chứ gì, mày đợi đó cho tao, tao chơi với mày đến cùng!”
“Haiz…”
Đây là lần thứ hai Trương Hàm thở dài, dạy dỗ như thế vẫn chưa đủ, bọn chúng sẽ chẳng nhớ lâu.
“Có thủ đoạn gì để cho bọn chúng khắc ghi vào tận xương cốt thì cô làm đi, tôi không rành mấy chuyện như thế này”.
Lưu Tô thoải mái gật đầu.
“Các người có thể đến tìm tôi để lấy viện phí”, sau khi dặn dò Lưu Tô xong, Trương Hàm xoay lưng bỏ đi.
“Cô… Cô muốn làm gì…”, Lưu Cường thấy người con gái có võ công đáng sợ ấy đi về phía mình, cuối cùng gã cũng bắt đầu hoang mang: “Tôi nói cho cô biết, bố của tôi có rất nhiều đàn em…”
Từ trước đến nay, Lưu Tô chưa từng quan tâm đến việc người bị mình giết có gia thế ra sao.
Bây giờ chỉ phế đi một tay của Lưu Cường mà thôi, cô ấy càng không kiêng dè gì nữa, huống hồ chi, bây giờ Trương Hàm được hai thế lực lớn ở Thanh Sơn giúp đỡ, hạng người thấp bé như Lưu Cường chẳng khác nào con côn trùng cả.
“Á…”
Lưu Cường thét lên một tiếng xé lòng, giày của Lưu Tô giẫm lên khuỷu tay của gã.
Cảm giác đau đớn kéo đến từng đợt từng đợt một, không ngừng kích thích đầu gã, rồi lan khắp toàn thân, giống như có vô số con kiến đang gặm nhắm da thịt của gã vậy.
Đại ca Lưu Cường còn bị như thế, đám gã con trai cao kều suýt nữa đã són tiểu ra quần.
“Đại ca… Không phải, chị đại, em sai rồi…”
Nhưng bây giờ hối hận đã muộn, tiếng kêu thảm thiết liên tuc vang lên.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trương Hàm, chiều hôm ấy người trong phòng đào tạo đến tìm anh.
Sinh viên trong phòng đều thì thà thì thầm, Trương Hàm xảy ra chuyện gì thế này?
Đi cùng với Trương Hàm còn có Lưu Tô.
Nhà Lưu Cường là nhà giàu mới nổi, còn gã cao kều tên Tăng Vân, là con trai của một chủ thầu lớn vùng này, công nhân xuất thân từ gia đình làm nông dưới trướng ông ta nhiều vô số kể, đều là những tay đánh đấm giỏi.
Với lại trong nhà còn có chút tiền, quan hệ với trường cũng khá tốt.
“Hai trò cầm theo ba lô đi, cũng không biết có được học tiếp hay không”.
Giáo viên chủ nhiệm bổ sung thêm một câu.
Trương Hàm không sốt ruột chút nào, anh cầm balo, gật gật đầu với Khương Phàm Thư và Trần Gia Vũ, ra hiệu cho bọn họ rằng mình không sao cả rồi mới ung dung đi theo chủ nhiệm.
Bạch Văn Lâm và Trương Hàm cũng đã từng gặp nhau, vì chuyện vu oan giá họa của Hầu Nguyên lần trước, bây giờ bọn họ lại gặp nhau, Bạch Văn Lâm cũng không thân thiện với anh cho mấy.
Trong phòng làm việc, Tăng Vân và Lưu Cường cũng có mặt ở đó, hai người bọn vừa nhìn thấy Trương Hàm và Lưu Tô đi vào, nụ cười đắc ý nở ngay trên gương mặt đầy rẫy vết thương.
Bạch Văn Lâm nhìn hai người họ.
“Có biết lần này hai trò gây ra chuyện lớn đến mức nào hay không?”, Bạch Văn Lâm đập bàn một cách nghiêm túc: “Đánh người công khai trong trường học, hai trò không hề có chút ý thức pháp luật nào à?”
“Chủ nhiệm Bạch, lần này chúng em bị thương nặng lắm đấy! Nếu như cách xử lý của thầy không làm em hài lòng thì em sẽ đi báo cảnh sát, đến lúc ấy đừng trách em không niệm tình trường xưa, muốn trách thì chỉ có thể trách thầy để cho đám côn đồ này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”
Lưu Cường rất biết cách xem xét thình thế, gã lên tiếng vào tiếng này, kết cuộc của Trương Hàm và Lưu Tô chắc chắn sẽ rất thảm.
Lưu Tô chỉ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cứ như bên ngoài có thứ gì đó thu hút tầm mắt của cô ấy vậy, giải quyết thế nào thì Lưu Tô cũng cảm thấy chẳng có hề gì, vốn dĩ cô ấy đi theo bảo vệ cho Trương Hàm, quá lắm thì đổi thân phận khác sau khi mất đi thân phận này thôi.
Trương Hàm nở nụ cười thản nhiên: “Chủ nhiệm, cậu ta gây chuyện trước đấy”.
“Chuyện này có quan trọng hay không? Hai trò ấy đều bị đánh bị thương rồi, một bàn tay vỗ không lên tiếng, các trò đánh người một cách ngang nhiên như thế sao?”, sau khi nói dứt lời, Bạch Văn Lâm ném bản báo cáo thôi học ra.
“Hành động lần này của các trò quá mức tồi tệ, tôi không xử nổi nữa, nhất là trò Lưu Tô, trò mới đến trường chưa được bao lâu mà đã gây chuyện khủng khiếp như thế, trường học của bọn tôi không thể nào chứa chấp hai trò được nữa!”
Trương Hàm nhíu mày, không có trình tự gì cả, đuổi thẳng luôn à?
Hơn nữa cũng không hỏi mình có trả viện phí hay không, cũng chẳng điều tra, chỉ dựa vào lời nói một phía mà kết luận luôn sao?
Nực cười thật, không ngờ lại có người bảo vệ cho hạng cặn bã như Lưu Cường.
Trương Hàm tự thấy mình chưa từng làm chuyện gì trái với kỷ cương phép tắc, không ngờ bây giờ lại rơi vào bước đường này.
Vì tiền sao?
Trương Hàm cười lạnh, nếu như thật sự là thế, không học tiếp cũng chẳng sao.
Bây giờ anh không cần một văn bằng để làm đẹp lý lịch của mình nữa.
“Chủ nhiệm Bạch, em hy vọng thầy đừng hối hận”.
“Nếu như trường của tôi nhận hạng sinh viên cặn bã như trò thì mới hối hận!”
Trương Hàm cười mỉa, vào lúc định nhận báo cáo thôi học thì Ninh Viễn Khánh gọi điện cho anh.
“Sao thế?”, Trương Hàm đang chuẩn bị thôi học, cũng không quan tâm nơi này là nơi nào, anh dứt khoát bắt máy.
“Là thế này, gần đây tập đoàn của chúng tôi hợp tác với Đại học Thanh Sơn, chuẩn bị đầu tư miếng đất để làm trung tâm nghệ thuật lớn nhất trong thành phố Thanh Sơn, cũng là trường học của cậu Trương, cậu có đề nghị thì nói với tôi nhé?”
Trương Hàm nghiêm mặt, anh ngẩng đầu nhìn Bạch Văn Lâm: “Nếu như tôi nói cảm thấy không cần thiết thì sao?”
Ninh Viễn Khánh khựng lại.
“Thế thì nghe theo lời cậu cả!”