Trần Gia Vũ siết chặt hai tay, cậu ấy cắn răng, cùng Trương Hàm đi xuống cuối hàng.
“Ha ha, còn không dám cãi lại câu nào, giả vờ con mẹ mày đấy”.
Gã con trai cao kều cười khẽ rồi đi gọi cơm.
Đợi đến khi bọn họ rời khỏi đây sau khi mua cơm xong, gã con trai ấy cầm đũa xách hộp cơm lên: “Chó ngu, bây giờ đông người, tao không tiện dạy dỗ mày, lát nữa tự mình đến vườn sau sau trường học nhận sai đi!”
Trần Gia Vũ tức giận nhìn bọn chúng rời khỏi nơi này, cậu ấy không nói câu nào.
Bọn họ im lặng ăn cơm, Trương Hàm hỏi Trần Gia Vũ xem chiều nay cậu ấy có định đi hay không đến mấy lần.
Một hồi lâu sau, Trần Gia Vũ mới gật gật đầu.
“Trốn tránh không phải là cách hay, cho dù không đi thì sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ đến tìm tớ thôi”.
Trương Hàm có tính toán của mình.
“Nghe tớ đi, lát nữa đừng đi, để tớ giải quyết, sao hả”.
“Cậu hả…”
Trần Gia Vũ nhìn bộ dạng bệnh tật yếu ớt của Trương Hàm, cậu ấy không khỏi lắc lắc đầu.
“Chuột, tớ biết cậu nghĩ cho tớ, nhưng có một vài chuyện không thể trốn tránh được đâu, vẫn phải đối mặt thôi”.
Thực ra Trương Hàm có thể giải quyết một cách dễ dàng, giải quyết bằng cách hòa bình là tốt nhất, trường học cũng sẽ không truy cứu.
Nhưng nếu như đám người này muốn đánh tất nhiên Trương Hàm cũng sẽ không sợ hãi, có Lưu Tô ở đây, đám người này không khác gì con kiến hết.
Có một vấn đề rất lớn, Trương Hàm không muốn để cho Trần Gia Vũ biết thân phận của Lưu Tô, dù gì bây giờ Lưu Tô học cùng lớp với anh.
Trương Hàm khuyên cậu ấy đừng đi cũng là vì lo lắng đến vấn đề này.
“Tớ biết mà, trưởng phòng, trạng thái hiện tại của cậu không thích hợp để đi, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, để tớ đi nói chuyện với bọn họ, cậu cảm thấy sao hả?”
Trương Hàm kiên nhẫn mà nói.
“Cậu chắc chứ?”
“Tớ am hiểu chuyện xuống nước này nhất, nếu như tớ không thuyết phục được bọn họ thì để cho cậu làm”.
Trương Hàm nói hết nước hết cái, Trần Gia Vũ mới gật gật đầu.
“Có chuyện gì nhớ thông báo cho tớ ngay, tớ sẽ liều mạng với bọn họ”.
“Được rồi, cậu đợi tin của tớ đi”.
Trương Hàm vỗ vỗ vai cậu ấy rồi đứng dậy.
Lưu Tô một mình ăn xong bữa cơm, cô ấy lạnh lùng từ chối hết những cậu con trai đến xin Wechat, giữ khoảng cách không gần không xa để theo Trương Hàm ra ngoài.
Gần như không có ai lảng vảng ở vườn hoa sau phòng học vào giờ nghỉ trưa, vào buổi tối, nơi này lại trở thành điểm hẹn hò bí mật của rất nhiều cặp tình nhân, Trương Hàm sải chân cất bước, nhìn thấy gã con trai cao kều và một đám túm tụm hút thuốc nói chuyện.
Thỉnh thoảng lại chỉ trỏ mấy cô nữ sinh đi ngang qua, đánh giá bọn họ một lượt từ trên xuống dưới, đám bọn chúng nở nụ cười lưu manh, nói những lời bẩn thỉu một cách trắng trợn.
Trương Hàm biết, thật ra đại đa số bọn chúng cũng giống như Lưu Cường, dựa vào ông bố trọc phú của mình nhét vào trường đại học, hung hăng ngang tàng thành quen, cũng hình thành thói quen ngứa mắt thì đập, xem thường sống chết.
Bọn chúng thấy người đến không phải là Trần Gia Vũ mà chính là cái tên bệnh tật kia, ánh mắt toát ra vẻ hung ác.
“Ồ, bạn mày đâu, tao không có kêu mày đến đâu nhỉ”.
Gã con trai cao kều châm điếu thuốc, hắn rít một hơi rồi nhả khói vào mặt Trương Hàm.
Trương Hàm hơi khó chịu, anh lùi về sau hai bước.
“Tôi đến đây để thay mặt bạn mình xin lỗi cậu, trưởng phòng của tôi hơi kích động, gây phiền phức cho các cậu rồi”.
“Ha ha ha…”
Đám bọn chúng phá ra cười sằng sặc.
“Mày thú vị thật, trượng nghĩa đấy”.
“Ồ, sao cái thằng này nhìn quen quen thế nhỉ…”, gã con trai cao kều ngẫm nghĩ một lúc, dường như đang lần tìm thông tin liên quan đến Trương Hàm trong đầu.
“Anh Vân, đây chẳng phải là vua sừng trong trường mình hay sao?”
“Vua sừng?”
“Là cái thằng bị Diệp Thiên Tường cắm cho cái sừng đấy, topic hot được ghim lên đầu trang mạng lần trước, em có gửi cho anh xem rồi”.
“Ồ…”
Gã con trai cao kều vỗ vỗ đầu, hắn lập tức nhớ ra ngay, bèn chỉ vào người Trương Hàm: “Hóa ra là mày”.
“Cũng kỳ lạ thật, hôm nay chúng ta đã gặp người nổi tiếng rồi, ha ha”.
“Nghe nói thằng này số may nên trúng số, được đến tận mấy trăm ngàn đấy”.
“Ồ?”, ánh mắt gã con trai cao kều sáng bừng, hắn nói ngay: “Ê nhóc con, gần đây anh em bọn tao hơi túng thiếu tiền mua thuốc, thấy mày xin lỗi cũng có thành ý, thế này đi, đi mua vài bao thuốc ngon cho bọn tao, chuyện này xem như xong, sao hả?”
Trương Hàm ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.
Có thể dùng chút tiền lẻ để giải quyết vấn đề thì không phải là chuyện lớn.
Trương Hàm mua luôn một cây thuốc.
Đối với anh, bây giờ chuyện có thể giải quyết bằng tiền là chuyện đơn giản nhất.
Vốn dĩ Lưu Cường vừa mới cua được một em gái, chuẩn bị tìm nơi vắng vẻ làm một phát, không ngờ lại gặp nhiều anh em trong câu lạc bộ thể thao như thế này: “Chúng mày tụ tập ở đây làm gì?”
“Trưa nay bọn em có xung đột với một thằng ngu trong căn tin, đợi nó mua thuốc lá đến xin lỗi”, gã con trai cao kều cười nói: “Anh Cường, thằng đó đi mua thuốc lá rồi, lát nữa em chia cho anh một gói nhé”.
“Thế thì tao không khách sáo nữa”.
Lưu Cường xoa tay rồi nói.
Lúc Trương Hàm quay trở về, nhìn thấy Lưu Cường, anh khựng lại.
Trước kia lúc ở trong hội trường, Lưu Cường đã chịu thiệt dưới tay Trương Hàm, chỉ có điều sau đó nghe nói anh bị tai nạn giao thông phải nhập viện, gã vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, dần dần quên bén mấy việc này.
Nhưng bây giờ cái tên này xuất hiện trước mặt mình, khiến cho lòng báo thù đã được Lưu Cường buông bỏ bùng cháy một lần nữa.
“Là nó à”.
Lưu Cường sờ cằm, nở nụ cười nham hiểm.
“Anh Cường, anh quen thằng này hả?”, gã con trai cao kều hơi bất ngờ.
“Còn nhớ lần trước tao bị đánh lén trong hội trường không, chính là cái thằng khốn này đấy!”
“Hả?”, gã con trai cao kều ngẩn người, hắn sực tỉnh táo: “Ha ha, thế thì lát nữa cho nó biết mặt”.
Trương Hàm nhíu mày, không ngờ rằng Lưu Cường lại có mặt ở đây.
Anh đưa cây thuốc cho gã con trai cao kều, hơi nghiêng người lại, anh và Lưu Cường chỉ gặp nhau một lần, hơn nữa lúc ấy đèn trong hội trường lại mờ mờ tối.
Trương Hàm hy vọng Lưu Cường không nhận ra mình, chứ bằng không chuyện này lại đau đầu rồi.
“Được rồi, nhóc con, mày có thể đi rồi đấy”, gã con trai cao kều cười lạnh.
Trương Hàm thầm thấy ngờ vực, thuận lợi như thế sao.
Còn chưa đợi anh quay người lại, gã con trai cao kều đã đập cây thuốc lá lên đầu Trương Hàm.
Trương Hàm phản ứng nhanh nhẹn, gương mặt anh sầm xuống.
“Cậu có ý gì?”
“Ý gì à, suýt nữa tao đã bị mày qua mặt rồi, hồi đó mày đánh lén anh Cường đúng không?”, gã con trai cao kều chỉ Lưu Cường rồi nói.
“Chắc hẳn là hiểu lầm thôi, chuyện từ lâu lắm rồi”, Trương Hàm nói qua loa.
“Hiểu lầm?”, Lưu Cường cười lạnh: “Hiểu lầm con mẹ mày! Ban đầu mày cố ý thì có, ha ha, giờ biết sợ rồi hả? Thấy bộ dạng tàn tật của mày, tao cũng không đánh mày nữa, để tránh cho vừa đụng đã rách, tao cũng không tiện chịu trách nhiệm”.
“Thế này đi, không phải mày trúng vé số sao, lấy hai trăm nghìn ra đây, việc này coi như xong”.