Hầu Đức Dương đúng mực nói: “Tôi là Hầu Đức Dương. Tôi đến đây theo lệnh của một người.”
Advertisement
Sau khi Hầu Đức Dương nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ồ lên.
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau. Ai cũng đang tự hỏi không biết người nào có uy tín như vậy lại có thể mời được thần y Hầu Đức Dương đến đây. Nhưng tất cả bọn họ đều đã quên lời nói lúc nãy của Cố Họa Y.
Hơn nữa, bọn họ đều nghĩ chắc chắn Lý Phàm sẽ không có tư cách đó. Vì thế ngay lập tức liền loại Lý Phàm ra khỏi suy nghĩ của mình.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đanh mặt. Chuyện gì thế này? Sao thần y Hầu Đức Dương lại đến đây? Nếu đối phương đã đến chẳng phải bọn họ xong đời rồi sao?
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng là khó coi nhất. Ông ta hít một hơi thật sâu, hoang mang tột độ. Ông ta thấy mình sắp đi đời nhà ma rồi.
Lúc nãy ông ta đã tự ý ký tên vào di chúc, lỡ như ông cụ Cố khỏe mạnh lại, chẳng phải ông ta không còn đường sống nữa sao?
“Chắc chắn là có quý nhân giúp đỡ.” Những người có mặt ở đây ngoài Lý Phàm và Cố Họa Y biết rõ sự thật ra còn có Cố Bội San cũng biết việc này là do Lý Phàm làm. Nhưng cô ta vẫn giữ bí mật giúp anh, không hề lên tiếng giải thích.
Mọi người chỉ có thể gật đầu, cho rằng có quý nhân nào đó đang giúp đỡ bọn họ.
Ông cụ Cố cứ tưởng đó là người quen cũ của mình, cảm thán nói: “Không ngờ cuộc đời tôi cũng không đáng buồn lắm. Đến phút cuối lại có bạn cũ ra tay giúp đỡ.”
Lý Phàm cũng không nói gì. Mối quan hệ này thăng hoa quá nhanh. Anh từ cháu trai trực tiếp trở thành bạn cũ của ông cụ Cố.
Cố Họa Y nhịn không nổi cười thầm. Sắc mặt của Cố Thiệu Dũng đen xì.
Ông ta Xóa tay nói với Hầu Đức Dương:
"E hèm, thần y Hầu, có phải cậu đến nhầm phòng bệnh không?”
Sau khi Cố Thiệu Dũng nói xong, tất cả người nhà họ Cố vừa tức giận vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm Cô Thiệu Dũng.
Ông cụ Cố đang gặp nguy hiểm, thế mà Cố Thiệu Dũng lại dám nói ra những lời này. Bọn họ nghe ý của Cố Thiệu Dũng hình như là không muốn ông cụ Cố khỏe lại thì phải.
Ông cụ Cố đanh mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu. Ông không ngờ con trai của
mình lại trở thành như vậy, trong lòng tức giận không thôi..
Ông cụ cực kỳ thất vọng với Cổ Thiệu Dũng. Nếu khỏi bệnh, ông nhất định sẽ không quên được gút mắc này.
Hầu Đức Dương thản nhiên nói: "Tôi không đi nhầm phòng. Mời mọi người ra ngoài.”
Cố Thiệu Dũng nghe xong cực kỳ tức giận nhưng ông ta không dám có bất kỳ hành động mờ ám nào, cuối cùng chỉ đành cắn răng, hậm hực rời đi.