Bọn họ đều kinh ngạc, không hiểu nổi kết quả này. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nghe ý của ông cụ hình như rất để ý Cố Họa Y.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong có linh cảm xấu, nói vậy rất có khả năng Cố Họa Y sẽ là người thay thế ông cụ?
Advertisement
Nghĩ đến quyền lực to lớn của nhà họ Cố, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong sa sầm mặt, vô thức muốn lên tiếng, ông cụ Cố trừng mắt nhìn bọn họ, lúc này bọn họ mới im miệng.
“Ông nội nhất định không sao đâu. Lý Phàm đã đi mời thần y Hầu Đức Dương rồi.” Cố Họa Y nói.
Cố Thiệu Dũng phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, lập tức mỉa mai nói: “Cháu gái ngốc của bác, cháu đừng lấp liếm cho qua. Cậu ta có tư cách gì, thân phận gì mà mời được thần y Hầu Đức Dương? Cháu không thấy chuyện này rất lạ sao? Cháu cũng đừng quá trông chờ vào cậu ta.”
Cố Họa Y không phản bác, vì cô tin Lý Phàm có thể làm được.
“Họa Y, cháu là người mà ông coi trọng nhất trong tất cả mọi người. Nếu ông không còn nữa, nhà họ Cố sẽ giao lại cho cháu.”
Ông cụ Cố lên tiếng.
Lúc Lý Phàm bước vào, tim đập thình thịch. Khi con người sắp chết thường sẽ nói những lời tốt đẹp. Đây là lẽ thường tình.
Nhưng anh không ngờ ông cụ Cố lại để ý Cố Họa Y như vậy, kết quả này khiến anh vô cùng bất ngờ.
Cố Họa Y khóc nói: “Ông nội, ông sẽ không sao đâu.”
Cố Thiệu Dũng không nhịn được nói: “Ba, Họa Y còn trẻ, ba để con bé gánh vác trách nhiệm của nhà họ Cố hình như không thích hợp lắm.”
Đã đến giây phút quan trọng nhất, ông ta cũng chẳng để ý gì nữa. Ông ta có mất nhiều hơn nữa cũng không thể mất những thứ này. Ông ta nhất định phải lên tiếng ngăn lại cho bằng được.
Sắc mặt ông cụ Cố lạnh như tiền nói: “Con câm miệng cho ba.”
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng cực kỳ khó coi, lúc này ông cụ Cố lại lấy di chúc ra, mỉm cười nói với Cố Họa Y: “Cháu ký tên trước đi!”
Cố Thiệu Dũng cắn chặt răng, vô cùng không cam lòng. Ông ta vô thức đoạt lấy di chúc ký tên của mình lên trước. Hành động này khiến mọi người đều ngây ra như phỗng.
Ông cụ Cố tức giận nói: “Ai kêu con ký tên.”
Cố Thiệu Dũng cười lạnh lùng nói: “Ba yên tâm đi. Có con ở đây nhà họ Cố sẽ càng ngày càng hưng thịnh.”
Cố Thiệu Dũng nghĩ ông cụ Cố sắp chết rồi nên không cần kiêng kỵ gì nữa. Nếu ông cụ vẫn còn sống khỏe mạnh chắc chắn ông ta sẽ không dám làm vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ thoi thóp của ông cụ, Cố Thiệu Dũng biết ông cụ Cố đã không còn đủ sức xoay chuyển đất trời nữa rồi.
Ông cụ Cố thở dài, nói với Cố Họa Y: “Thật ra đến bây giờ ông mới biết những sựđóng góp của con đối với nhà họ Cố. Những thứ này nên là của con, ai ngờ lại bị hai kẻ vong ơn này cướp mất rồi.”
Cố Họa Y không nói gì, cô chỉ thấy đau lòng. Cô không quan tâm đến hợp đồng gì đó, cô chỉ muốn ông nội sống khỏe mạnh, bình yên.
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, Hầu Đức Dương vội vàng đi vào, thấy Lý Phàm, anh ta lập tức yên tâm.
Thấy Hầu Đức Dương đến, Lý Phàm nhìn anh ta bằng ánh mắt biết ơn.
“Ông là ai? Ai bảo ông xông vào đây?” Cố Thiệu Dũng không quen Hầu Đức Dương, cau mày nói.