Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 736: CÓ CẦN TÔI DẠY ANH KHÔNG



Dương Tiền Tiến ra sức vò tóc, như thể làm vậy mới nghĩ ra nhiều chuyện hơn.

Lý Phàm tựa vào lưng sofa, vươn tay khẽ vuốt cằm.

Hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy, chẳng lẽ trong tay Dương Tiền Tiến có thứ gì đó mà ngay cả ông ta cũng không biết? Ông ta thật sự vô tình biết được thân phận của chị Thu, hay chị ta cố ý để ông ta biết? Lý Phàm ngẫm nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt, nên không nghĩ tiếp nữa, dù gì anh cũng có manh mối nên có rồi, giờ chỉ cần tìm chị Thu để tra tiếp là được. Hơn nữa còn phải nhờ Sở Trung Thiên sắp xếp người điều tra xem, mấy con rùa rụt cổ Thompson đang ở đâu, anh phải trừng trị mấy người này trước đã. “Hôm nay cũng thu hoạch kha khá, tôi sẽ gọi cho Sở Trung Thiên, bảo ông ta sắp xếp đưa ông đi”

Advertisement

Dương Tiền Tiến vừa nghe Lý Phàm nói sẽ sắp xếp người đưa mình đi, thì nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống lạy anh ngay.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu Lý cao thượng, cả đời này Dương Tiền Tiến tôi sẽ không quên ân tình của cậu.” “Ông đừng khách sáo, ra ngoài rồi hãy sống yên ổn, đừng cuốn vào mấy chuyện vớ vẩn này nữa.”

“Không đâu, không đời nào, cả đời này tôi sẽ không dám nữa.”

Nếu giờ có thuốc hối hận, chắc chắn Dương Tiền Tiến sẽ cố gắng uống mấy chục viên, nếu có máy quay ngược thời gian, ông nhất định sẽ quay về không cho mình làm những chuyện này. Lý Phàm gọi cho Sở Trung Thiên, ông ta tỏ ý sẽ mau chóng sắp xếp, rất nhanh đã thu xếp ổn thỏa việc đưa Dương Tiền Tiến rời đi.

Sau khi cúp máy, Lý Phàm làm động tác tay với Dương Tiền Tiến, ông ta vội đứng dậy, ra khỏi nhà cùng anh.

Vừa ra khỏi nhà, đã gặp bốn người đàn ông cao lớn nhảy ra từ cầu thang bộ, bọn họ đều mặc đồ của nhân viên công ty chuyển nhà.

Giờ trên người mấy nhân viên chuyển nhà này đều tỏa ra hơi thở dũng mãnh, ai cũng mang vòng tay gai. “Ranh con, mau để Dương Tiền Tiến lại, chúng tôi có thể thả cậu đi.” Dương Tiền Tiến trốn sát sau lưng Lý Phàm, đã bắt đầu hơi run rẩy: “Cậu Lý, cậu nhất định phải dẫn tôi theo” Lý Phàm rút đoản kiếm bên hông ra, cười chế giễu. “Tôi không có thời gian, nên mấy người cùng xông lên đi, đánh từng người một phiền phức lắm” Bốn nhân viên chuyển nhà sửng sốt, rồi mặt mày giận dữ. “Thằng nhãi này, chúng tôi cho cậu đường rộng thênh thang lại không đi, vậy thì xuống quỷ môn quan đi! Các anh em mau

xông lên, hôm nay phải dạy thằng ranh này một bài học Bốn tên chuyển nhà cùng ra tay, vòng tay gai lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vung về phía Lý Phàm.

Thấy bốn nhân viên chuyển nhà vung nắm đấm tới, Lý Phàm không khỏi lắc đầu nói: “Mấy người quá yếu, yếu như gà mờ thế này cũng dám làm chuyện phóng hỏa giết người?”

Bốn nhân viên chuyển nhà càng tức giận, đấm mạnh về phía Lý Phạm. “Mẹ kiếp, cậu nghĩ cậu có bao nhiêu bản lĩnh, chắc chắn lát nữa cậu sẽ bị đánh đến mức gọi ông nội” “Gọi ông nội thôi sao đủ, phải đánh cậu ta đến mức sau này không thể tự lo liệu được.” Lý Phàm cười khẩy, đoản kiếm trong tay như rồng bay lượn qua bốn nắm đấm. Đoản kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, rồi bốn tiếng hét thảm thiết vang lên. Cổ tay bốn nhân viên chuyển nhà phun máu tươi, nhất thời nhiễm đỏ hai tay và quần áo bọn họ.

Giờ bốn nhân viên chuyển nhà nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma, điên cuồng chạy trốn vào lối đi cầu thang, hoàn toàn không dám chiến đấu tiếp với Lý Phàm.

“Dăm ba hạng người tép riu cũng có thể làm mưa làm gió, chẳng lẽ giờ ngưỡng cửa làm người xấu thấp đến thế cơ à?” Lý Phàm lắc đầu nói, rồi bước vào thang máy. Dương Tiền Tiến lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lý Phàm.

“Quả nhiên võ công cậu Lý cao cường, một chiêu đã giải quyết nhanh gọn bốn tên, giống hệt trong phim” “Phim, ha ha, diễn trong phim là cái thá gì?” Lý Phàm cầm đoản kiếm, khinh thường nói. Dương Tiền Tiến mỉm cười, cố nịnh bợ Lý Phàm tiếp: “Đúng đó, chắc chắn trong phim không thể so bì với cậu Lý, nếu cậu Lý thời cổ đại, có lẽ sẽ là dũng tướng đánh bại tướng lĩnh hàng đầu mấy chục nghìn quân trước đây, giống hệt Quan Nhị Gia” “Lời tâng bốc của ông hơi thô tục đấy, tôi không nghe nổi nữa đâu” Lý Phàm tùy ý nhận xét.

Theo Lý Phàm thấy, lời tâng bốc này của Dương Tiền Tiến không hề có trình độ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận tổng giám đốc của ông ta, lẽ ra ông ta phải nịnh bợ thành thạo mới đúng, có lẽ là vì giữ lại mạng, nên ông ta cố ý tâng bốc một

cách trắng trợn. Cửa thang máy từ từ mở ra, một chiếc nó đang nhắm vào đầu Lý Phàm Mũi tên nhỏ phát ra ánh sáng lạnh lẽo ảm đạm.

Người cầm nó là một thanh niên gầy gò, chính là tài xế xe container công ty chuyển nhà kia: “Anh rất mạnh, nhưng mạnh đến đâu cũng không nhanh bằng nỏ”

Thanh niên gầy gò nói, ngón tay không hề do dự bóp lẫy nỏ. Lý Phàm khẽ mỉm cười, anh khá quen thuộc với chiếc nỏ trong tay thanh niên gầy gò, vì nó thuộc đồ anh chơi sành sỏi.

Vụt!

Cung tên phóng ra, tốc độ cực kỳ nhanh. Chưa tới nháy mắt, cung tên đã bắn tới trước mi tâm của Lý Phàm.

Lý Phàm không hề né tránh, anh giơ tay phải lên nhẹ nhàng kẹp chặt mũi tên bằng hai đầu ngón tay, đuôi mũi tên khẽ đung đưa, không hề tiến thêm chút nào nữa.

“Nó săn chim dữ cỡ nhỏ này có tầm sát thương khoảng 300 mét, quả thật là đồ tốt, nhưng không phải dùng như anh, có cần tôi dạy anh cách dùng không?”

Câu nói của Lý Phàm làm thanh niên gầy gò lạnh sống lưng, vội vươn tay nhấn nút đóng cửa thang máy. Lý Phàm bước ra khỏi thang máy, khẽ mỉm cười, nhìn thanh niên gầy gò bằng ánh mắt chế giễu.

Trán thanh niên gầy gò đã toát mồ hôi hột, cả người rúc vào góc thang máy: “Anh... anh muốn làm gì, anh đừng tới đây, bằng không tôi sẽ la lên đó, tôi không sợ anh đâu.”

Lý Phàm bổ thẳng xuống động mạch trên cổ thanh niên gầy gò, cả người anh ta run lên, rồi trợn mắt bất tỉnh.

Kinh lạc ở cổ đã bị Lý Phàm đánh nát, sau này thanh niên gầy gò chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà sống, vì từ cổ trở xuống đã bị bại liệt hoàn toàn.

Lưng Dương Tiền Tiến dính chặt lên vách thang máy, tưởng Lý Phàm đã giết thanh niên gầy gò, nên trong lòng đầy lo lắng bất an, nhắm chặt mắt lại không dám mở ra.

Lý Phàm nghiêng đầu nhìn Dương Tiền Tiến, khẽ cười nói: “Ông nhắm mắt làm gì, anh ta vẫn chưa chết, chỉ hôn mê thôi, mau ấn thang máy đi, người bên Sở Trung Thiên đã tới trước cửa khu chung cư đợi chúng ta rồi.”

“Hả? Ừm, ừm” Dương Tiền Tiến vội bấm nút thang máy. “Cậu Lý, cậu, cậu không đi cùng tôi à, tôi hơi lo lắng chuyện gì đó.”

Dương Tiền Tiến hơi thấp thỏm bất an, nếu không có Lý Phàm che chở, Dương Tiền Tiến sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv