"Ô ô ô!"
Dương Tiền Tiến ra sức lắc đầu, cố vùng vẫy, ánh mắt đầy hoảng sợ.
“Ông giết đi, Dương Tiền Tiến cũng chẳng có tác dụng gì với tôi, ông giết ông ta rồi, tôi có thể kiếm được một khoản không công, vì tôi cũng nhận được nhiệm vụ giết ông ta”
Lý Phàm bình tĩnh nói, như thể việc sống chết của Dương Tiền Tiến thật sự không liên quan đến anh. Nhưng mấy người khác đều không bình tĩnh, nhất là Dương Tiền Tiến.
Advertisement
Dương Tiền Tiến vốn tưởng Lý Phàm sẽ cứu mình, ai dè anh lại nói cũng nhận được nhiệm vụ giết mình, câu nói này đã làm tia hy vọng trong lòng ông ta hoàn toàn sụp đổ.
Dương Tiền Tiến từ bỏ việc vùng vẫy, cơ thể mềm nhũn dựa vào người đàn ông trung niên gầy gò, ánh mắt vô hồn, sắc mặt cũng xám xịt.
Giờ người đàn ông trung niên gầy gò định dùng Dương Tiền Tiến để uy hiếp Lý Phàm, cũng không còn chủ kiến, chỉ ngơi ngác nhìn anh, miệng mấp máy mấy lần nhưng không nói ra được câu nào.
Tư Không hít sâu một hơi, như đã chấp nhận số phận: “Ranh con, tôi nhận thua, cậu nói thử xem nên làm thế nào?”
“Rất tốt, ông nói cho tôi biết ai đã sai các ông tới đây giết Dương Tiền Tiến?”
“Tôi không thể trả lời câu hỏi này của cậu, người liên lạc với tôi dùng giọng giả, đeo mặt nạ, nên tôi thật sự không biết đối phương là ai?
Lúc trả lời, mặt Tư Không Minh đầy bất đắc dĩ âu sầu. Lý Phàm liếc nhìn Tư Không Minh, sau khi xác định ông ta không nói dối, mới hỏi tiếp: “Vậy Dương Tiền Tiến phải mang đến đâu, giao cho ai?”
“Chúng tôi sẽ đưa ông ta đến bến đò bỏ hoang, đối phương sẽ tiến hành nhận người ở đó, còn cụ thể bao nhiêu người thì tôi không biết”
Tư Không Minh nói rất lưu loát, hoàn toàn không có suy nghĩ giấu giếm. Lý Phàm hài lòng gật đầu: “Các ông giao người cho tôi thì có thể đi được rồi, tôi khuyên các ông ra ngoài rồi phải rời khỏi Hán Thành ngay, bằng không, tôi nghĩ ông cũng biết rõ hậu quả gì rồi”
“Sau này chỉ cần cậu ở chỗ nào, chắc chắn người trong Đạo môn chúng tôi sẽ nhún nhường” Tư Không Minh cực kỳ nghiêm túc nói.
“Được.” Lý Phàm thu hồi đoản kiếm, thả Tư Không Minh ra.
Người đàn ông trung niên gầy gò đẩy Dương Tiền Tiến cho Lý Phàm, rồi dẫn người đàn ông cầm côn bị thương ở cổ tay, nhanh chóng chạy vào cầu thang bộ.
Tư Không Minh chắp tay với Lý Phàm: “Cảm ơn cậu đã giơ cao đánh khẽ, giang hồ rộng lớn khó có thể gặp lại, tạm biệt” Dứt lời, Tư Không Minh nhón chân nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Dương Tiền Tiến mềm oặt dựa vào tường, từ từ giơ tay lấy miếng vải nhét trong miệng ra, hơi sợ hãi nói: “Cậu Lý, cậu thật sự tới đây để lấy mạng tôi à?”
“Tôi nói đùa thôi, nếu không nói thế liệu đối phương có dễ dàng thả ông ra không?” “Ha ha ha, cậu Lý nói đúng, rất có lý” Dương Tiền Tiến như trút được gánh nặng, thở hổn hển. Sau khi thở mấy hơi, Dương Tiền Tiến đã bình ổn lại, đầu óc bắt đầu suy nghĩ rất nhiều thứ. Dương Tiền Tiến biết rõ người lợi dụng mình định trừ khử mình, nên giờ muốn giữ lại mạng chỉ có thể nhờ cậy Lý Phàm.
Nếu mấy người muốn giết tôi, vậy thì đừng trách Dương Tiền Tiến tôi không nghĩa khí, những gì tôi biết đều trở thành lá bài để Lý Phàm giữ lại mạng tôi.
“Cậu Lý muốn biết người định giết tôi, nên cố ý tới đây ư?" Dương Tiền Tiến dò hỏi.
“Là ông tốt số, tôi nhất thời nảy sinh ý định muốn tới đây, ai ngờ lại gặp người định giết ông, nhưng đây chỉ là một trong những nhóm đó, vẫn còn một nhóm nữa chưa ra tay”
Nghe Lý Phàm nói vẫn còn một nhóm nữa, sắc mặt Dương Tiền Tiến nhất thời trở nên trắng bệch.
“Vẫn... vẫn còn nữa ư? Đám người này thật điên rồ! Cậu Lý, cậu mau dẫn tôi rời khỏi đây đi, chỉ cần cậu có thể giúp tôi giữ lại mạng đưa ra nước ngoài, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết”
“Ồ, vậy chúng ta vào nhà ông nói chuyện trước đã” Lý Phàm bước vào nhà Dương Tiền Tiến trước. Trong lòng Dương Tiền Tiến đã căng thẳng đến mức không muốn nói gì nữa, ông thật sự chỉ muốn mọc cánh bay ra ngoài.
Nhưng Dương Tiền Tiến không có cánh, hơn nữa nghĩ tới Lý Phàm mới nói vẫn còn một nhóm sát thủ, ông bỗng rùng mình, vội đuổi theo anh.
Sau khi đóng chặt cửa nhà mười mấy năm, trong lòng Dương Tiền Tiến mới yên ổn được đôi chút.
Lý Phàm vỗ ghế sofa bên cạnh: “Ông tới đây ngồi xuống đi, nếu ông thành thật khai báo, thì tôi có thể nhờ Sở Trung Thiên giúp ông thu xếp ra nước ngoài trong đêm nay
Lý Phàm vẽ ra một chiếc bánh, mà nó lại là thứ Dương Tiền Tiến đang cần nhất. Vì lời hứa hẹn này của Lý Phàm, Dương Tiền Tiến vội đáp: “Cậu Lý yên tâm, tôi sẽ nói ra hết những gì tôi biết” “Vậy ông nói về vợ con ông trước đi, bọn họ có thật sự là bị người khác bắt đi không?” Lý Phàm lạnh nhạt nói.
Má Dương Tiền Tiến khẽ giật, gượng cười nói: “Hôm trước bọn họ đã được đưa đi rồi, tôi cảm thấy tình hình không ổn, nên đưa bọn họ đi trước”
Dứt lời, Dương Tiền Tiến lấy hai tay che mặt, rồi chà mạnh: “Cậu Lý, chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không còn gì để giấu giếm nữa, tôi làm việc cho hai phe, nhưng rốt cuộc bọn họ là ai, thì tôi không hề biết.
Một bên là người nước ngoài, bọn họ bảo thuê sát thủ đối phó cậu, chính là mấy người ông Lý đó, còn bên kia là người trong nước chúng tôi, muốn tôi bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Họa Vân Y, có lẽ tiếp theo vẫn còn âm mưu nào đó, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không biết.”
Lý Phàm khẽ híp mắt, đã đoán ra người nước ngoài là ai, nếu không có bất ngờ gì thì là mấy người Thompson, mấy tên nước ngoài đáng chết này vẫn chưa rút ra được bài học, có lẽ Trương Gia Đông và Trần Phú đã kích thích họ.
“Vậy ông có quen chị Thu không?” Dương Tiền Tiến ngạc nhiên nhìn Lý Phàm: “Sao cậu biết chị Thu? Cô ta là người bảo tôi bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Họa Vân Y, gần đây tôi cũng tình cờ mới biết thân phận của cô ta.
Trước đây tôi còn tưởng chị Thu là người phụ nữ quyến rũ, nhưng cách đây không lâu trong một dịp nào đó, tôi vô tình nhìn vào điện thoại cô ta, mới nhận ra không ngờ cô ta lại là cấp trên của tôi.
Vì biết được thân phận của chị Thu, nên tôi mới cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện không hay, mấy ngày nay tôi đều lên kế hoạch chạy trốn, ai ngờ vẫn quá muộn”
Lý Phàm gật đầu, khẽ nhíu mày, nếu tình hình như vậy thì việc chị Thu muốn giết Dương Tiền Tiến cũng có thể lý giải được. “Có phải trên người ông vẫn còn thứ gì đó quan trọng, hoặc ông vẫn còn chuyện gì đó chưa nói ra đúng không? Chị Thu tới
tìm tôi, ra giá 15 tỷ bảo tôi đi giết ông.
Nhưng tôi chưa từng muốn giết ông, hơn nữa tối nay nhiều người cùng nhắm vào ông như vậy, ông nghĩ kỹ lại xem vấn đề nằm ở đâu?
Dương Tiền Tiến run cầm cập, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng, một lúc sau, ông ta vẫn mơ màng lắc đầu.
“Tôi cũng không biết điểm mấu chốt nằm ở đâu, nếu không phải tôi vô tình biết được thân phận của chị Thu, thì tôi thậm chí còn không biết cô ta là cấp trên của mình.
Tôi chỉ biết bọn họ muốn nhắm vào cậu và tập đoàn Họa Vân Y, hơn nữa đã bố trí thiên la địa võng rồi, còn mấy chuyện khác thì tôi thật sự không biết.”