“Tôi biết nên làm thế nào, vẫn mong tôn sứ chuyển lời tới Đại Long Vương, Ngô Đạo Văn tôi luôn ghi nhớ ơn chăm sóc của Đại Long Vương.”
Sắc mặt Ngô Đạo Văn nghiêm túc, nói.
“Hahaha, tốt, rất tốt, chỉ cần cậu làm tốt chuyện này, cậu sẽ thành công thần, sau này cậu sẽ hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý đâu.”
Sứ giả vẽ cho Ngô Đạo Văn một tương lai tươi đẹp rồi rời đi.
Thấy bóng lưng đang rời đi của sứ giả, ánh mắt Ngô Đạo Văn khẽ sáng lên.
Những năm nay, Ngô Đạo Văn gần như quên mất bản thân là thuộc hạ của Đại Long Vương, giờ đây lại một lần nữa trở về dưới trướng Đại Long Vương khiến Ngô Đạo Văn cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng nếu không làm theo lời Đại Long Vương, vậy con đường sau này nên lựa chọn thế nào? Bên Lý Phàm có thể tin tưởng được sao?
Tuy trên danh nghĩa Lý Phàm là người thừa kế của Long Môn, nhưng Lý Phàm hoàn toàn không có thế lực nào ủng hộ.
Cái gọi là thất phu vốn không có tội, nhưng vì kẻ ấy sở hữu thứ bảo ngọc quý giá nên mới phải tội, giờ đây Lý Phàm như một thất phu giữ trong mình miếng ngọc quý giá, lúc nào cũng đều có thể bị người khác ra tay hãm hại.
Trước mắt Đại Long Vương bố trí như vậy không phải vì muốn bẫy Lý Phàm sao!
“Ài!”
Ngô Đạo Văn thở dài một hơi, lấy điếu thuốc ra đặt bên miệng rồi châm lửa, lặng lẽ hít một hơi.
Rốt cuộc nên lựa chọn thế nào, Ngô Đạo Văn cũng không thể xác định được.
Một điếu thuốc mà Ngô Đạo Văn chỉ hút hai hơi là hết, anh ta nhíu chặt mày lại, trán nhăn lại thành hình chữ xuyên.
“Làm người khó thật đấy, lựa chọn càng khó hơn, trước mắt rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đúng là lại còn khó hơn nữa.”
Cảm thán một câu, Ngô Đạo Văn ấn mạnh đầu thuốc vào gạt tàn, trong lòng đã có một suy nghĩ lớn gan.
***
Công Tôn Quân mặc áo choàng dài bước xuống xe, giơ lòng bàn tay trái ra, thuộc hạ đặt một hộp gỗ đàn hương nhỏ được chế tác tinh xảo vào tay anh ta.
Nhìn hộp gỗ đàn hương nhỏ tinh xảo, Công Tôn Quân nhếch miệng tạo thành một nụ cười đắc ý.
Sau khi nghe được Cố Thiệu Huy thích sưu tầm đồ, Công Tôn Quân đã cố ý chuẩn bị món quà này tặng cho ông ta.
“Nguyên liệu và đầu bếp đã chuẩn bị xong cả chưa?”
“Chuẩn bị xong cả rồi, nguyên liệu đều mới được mang tới, đảm bảo tươi mới, đầu bếp đều là những đầu bếp có tay nghề tốt nhất nhà chúng ta.”
Công Tôn Quân hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về biệt thự đỉnh núi trước mắt.
“Đợi mệnh lệnh của tôi đi, tôi vào trong để hỏi thăm trước, tránh khiến chủ nhà thấy đường đột.”
Nói xong, Công Tôn Quân bước về phía biệt thự.
Trước cửa biệt thự, Công Tôn Quân ấn nút trên máy liên lạc video, nói với người giúp việc vài câu.
Rất nhanh người giúp việc đã tìm Cố Thiệu Huy nói: “Lão gia, bên ngoài có người nói là bạn của cô chủ, muốn đến để thăm mọi người trong gia đình.”
Cố Thiệu Huy trầm ngâm một lúc, rồi cho người giúp việc đi mở cửa, sau đó xuống phòng khách đợi.
Nếu đã là bạn của con gái tới nhà, Cố Thiệu Huy cảm thấy ông ta vẫn nên đối đãi đầy đủ lễ nghĩa, vậy nên trông vô cùng chính thức.
Vương Cẩn Mai và Trần Hiểu Đồng đang ngồi xem TV cùng nhau, hai người đều nghi hoặc nhìn Cố Thiệu Huy.
“Thiệu Huy, ông sao vậy, sắc mặt nghiêm túc thế?”
Vương Cẩn Mai nghi hoặc hỏi.
“Bạn của Họa Y đến thăm nhà chúng ta, chú ý hình tượng chút, nói không chừng đây chính là đối tác làm ăn đấy, ghé thăm chúng ta trước bữa tiệc tân gia, vậy nên phải nghiêm túc một chút, phải có cảm giác lễ nghi.”
“Ồ.”
Vương Cẩn Mai kinh ngạc kêu một tiếng, vội chỉnh đốn lại quần áo, có chút oán trách nói: “Ông cũng không nói sớm, nói sớm hơn chút thì tôi đã đi thay một bộ đồ đẹp hơn rồi.”
“Dì Vương, bây giờ đi thay quần áo vẫn kịp đấy ạ, để chú nói chuyện với khách trước, cháu đi chọn quần áo với gì, rồi sẽ trang điểm cho dì thật xinh đẹp.”
Trần Hiểu Đồng lại khá được việc, những ngày tháng ăn uống ở nơi này, Trần Hiểu Đồng đã khiến Vương Cẩn Mai sống vô cùng vui vẻ.
“Con bé này biết nói chuyện thật đấy, vậy mau lên, đi lựa đồ với dì.”
Vương Cẩn Mai và Trần Hiểu Đồng vừa rời khỏi phòng khách, người giúp việc đã dẫn Công Tôn Quân bước vào.
Thấy Công Tôn Quân mặc một chiếc áo choàng dài, Cố Thiệu Huy cảm thấy có chút kinh ngạc.
Những năm nay số người mặc áo choàng dài dạng phục cổ như vậy không nhiều, hơn nữa số người mặc mà thể hiện được khí chất lại càng ít, mà Công Tôn Quân lại vừa hay có loại khí chất cổ điển đó.
“Không biết nên xưng hô với khách quý như thế nào.”
Cố Thiệu Huy lên tiếng hỏi trước.
Công Tôn Quân chắp tay cúi người nói: “Khách quý thì không dám làm, cháu họ Công Tôn, tên chỉ một chữ Quân.”
“Công Tôn Quân, tên hay lắm, tên hay lắm.”
Cố Thiệu Huy cười híp mắt nói: “Mau vào ngồi, tôi sẽ cho cậu nếm thử trà mà tôi vừa pha.”
Nếu nói tên hay ở đâu, Cố Thiệu Huy cũng không biết, đây cũng chỉ là một lời xã giao mà thôi.
Công Tôn Quân ngồi xuống đối diện Cố Thiệu Huy, cười nói: “Mạo muội đến đây, vẫn mong chú Cố không để ý.”
“Sao lại để ý chứ, tôi chỉ mong đông người náo nhiệt thôi.”
Cố Thiệu Huy rót một cốc trà rồi đặt xuống trước mặt Công Tôn Quân, Công Tôn Quân cười rồi lấy hộp gỗ đàn hương ra, đặt xuống trước mặt Cố Thiệu Huy.
“Đến có hơi vội vàng, cũng chưa chuẩn bị được thứ gì tốt cả, món quà mọn này để bày tỏ tấm lòng của cháu với chú Cố.”
“Cậu xem cậu kìa, đến là được rồi, còn quà cáp gì chứ.”
Cố Thiệu Huy vừa nói lời khách sáo, vừa nhìn sang hộp gỗ đàn hương.
Lúc nhìn thấy chiếc hộp, ánh mắt Cố Thiệu Huy sáng lên, lập tức cầm kính lúp bên bàn lên, soi vào hộp gỗ đàn hương nhìn thật kĩ.
“Ồ, đây là lá đàn hương mang theo sao Kim, hơn nữa còn được làm bằng nguyên liệu cổ, giá cả không thấp đâu.”
“Chú Cố hiểu biết nhiều thật đó, có điều đây cũng là một chiếc hộp mà thôi, món đồ bên trong hộp mới là quà cháu tặng chú.”
Công Tôn Quân chậm rãi nói.
Cố Thiệu Huy do dự một lúc, vốn cảm thấy lần đầu gặp mặt đã nhận món quà quý giá như vậy, e là có chút không tốt.
Nhưng nghe thấy Công Tôn Quân nói bên trong chiếc hộp còn có quà, cơn tò mò của Cố Thiệu Huy lập tức dâng lên.
Cố Thiệu Huy tò mò đè nén sự tò mò trong lòng xuống, mở chiếc hộp ra nhìn vào bên trong.
Trong hộp có một chiếc quạt giấy, phần nan quạt được làm bằng ngà voi, phần chuôi quạt có một lớp da đỏ và một viên ngọc Hòa Điền.
Không cần mở quạt ra, Cố Thiệu Huy đã đoán được chiếc quạt này nhất định là một tác phẩm của một người nổi tiếng.
Nếu không phải tác phẩm của người nổi tiếng thì chiếc quạt này hoàn toàn không xứng với nan quạt và chuôi quạt xa xỉ như vậy.
“Ui da, nhìn đường nét của chiếc ngà voi này, e là voi của châu Á nhỉ, lại nhìn phần chuôi quạt, còn có ngọc Hòa Điền hiếm khó, chiếc quạt này quý giá lắm đấy.”
“Chú Cố thật tinh mắt, bảo kiếm tặng cho tráng sĩ, phấn hồng dành cho giai nhân, chiếc quạt này tặng cho chú Cố là thích hợp nhất rồi.” Công Tôn Quân cười nói.
“Như vậy thì không được đâu, món quà quý giá như vậy sao tôi có thể nhận được chứ.”
Cố Thiệu Huy kìm nén ham muốn trong lòng, không ngừng xua tay từ chối, cảm thấy vẫn không nên vô cớ nhận một món đồ quý giá như vậy.
Thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí cả, nhận một món quà quý giá như vậy, chắc chắn không phải chuyện đơn giản!