Cố gắng khống chế cảm giác ngại ngùng trong lòng, Cố Họa Y vừa chạm vào bờ môi Lý Phàm, liền đè sâu xuống, môi hai người hoàn toàn hợp lại thành một.
Lý Phàm chợt mở mắt ra, con ngươi di chuyển đến phía góc mắt, nhìn vào gương mặt Cố Họa Y đang ép sát về mình.
“A!”
Cố Họa Y phát hiện Lý Phàm nhìn qua, liền co người vào một góc sofa như con thỏ bị dọa sợ hãi, hai bàn tay che lại gương mặt đang đỏ bừng.
“Sao tự dưng anh lại mở mắt ra, em đã nói là không có mệnh lệnh của em anh không thể mở mắt mà.”
Cố Họa Y nũng nịu nói.
“Anh cũng không muốn mở mắt ra, nhưng vì tưởng rằng có con côn trùng nào bò lên môi nên mới muốn nhìn xem, hay là chúng ta làm lại lần nữa? Anh đảm bảo sẽ không mở mắt ra nữa.”
Lý Phàm cười ngốc nói.
Cố Họa Y giận dữ vươn tay ra véo nhẹ eo Lý Phàm: “Được thôi, nếu anh đã coi em là côn trùng, thì em cắn cắn cắn này.”
Hai người nô đùa một hồi, ăn hết bánh ngọt, uống hết nước hoa quả.
“Ăn sạch rồi, thưa cô Cố Họa Y xinh đẹp, đã có kế hoạch gì cho hành trình tiếp theo chưa?”
“Hmm ~ hôm nay tâm trạng tốt, thích hợp với những công việc tích cực cần sự cố gắng, anh đến công ty xem giấy tờ sổ sách với em đi.”
Tinh thần làm việc của Cố Họa Y bùng nổ, muốn đến công ty xử lí hết những công việc gần đây, để công ty có thể mau chóng phát triển theo đúng quỹ đạo.
Lý Phàm có chút ngỡ ngàng, không ngờ lúc tâm trạng tốt, Cố Họa Y lại không muốn ra ngoài vui chơi mà lại muốn về công ty tăng ca tiếp.
Hừm, người phụ nữ có tinh thần cầu tiến như vậy, quả nhiên đáng được anh bảo vệ cẩn thận, vậy thì đi giúp bà xã làm việc cho thật tốt thôi.
“Vậy được, chỗ bánh ngọt này cũng không tệ, anh bảo quản lý gói về một ít, xem giấy tờ cũng là một việc hao phí tinh thần và sức lực, cần kịp thời bổ sung năng lượng.”
Lý Phàm gọi quản lý tới, không đợi Lý Phàm lên tiếng, quản lý đã vỗ tay, một nhóm nhân viên phục vụ mang theo đủ các loại hộp bánh đi vào.
“Chỗ này đều là số bánh ngọt mà hai vị đại sư ban nãy làm, mời anh Lý mang về thưởng thức, ở đây còn có nước trái cây mới ép lạnh, tốt nhất là nên sử dụng trong bốn giờ đồng hồ.”
Quản lý nở một nụ cười tươi tắn, như đang hết lòng nịnh bợ Lý Phàm.
Lý Phàm cười vui vẻ nhìn quản lý: “Chuẩn bị cũng đầy đủ thật đấy, vậy thì mua thôi.”
“Không cần, những thứ này đều là nhà hàng tặng cho anh.”
Quản lý xoa tay nói.
“Cậu còn kinh doanh lỗ vốn nữa à, những thứ không thu tiền luôn là những thứ quý giá nhất, cậu vẫn nên thu tiền đi, nếu không sau này tôi sẽ không tới nữa.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Nếu là Ngô Đạo Văn tặng những thứ này, Lý Phàm cũng đã nhận rồi.
Nhưng quản lý dưới trướng Ngô Đạo Văn tặng những thứ này, chắc chắn Lý Phàm sẽ không nhận, vì người quản lý này vẫn không xứng tặng quà cho Lý Phàm.
Quản lý cười nói: “Đây là ý của ông chủ chúng tôi, cho dù tôi có muốn cũng không có tư cách tặng cho anh, nói một câu thật lòng, chút bánh ngọt này cũng bằng cả một tháng lương của tôi rồi, tôi không có bản lĩnh miễn hóa đơn cho anh đâu.
Ngoài ra, ông chủ chúng tôi đã làm một cái giảng đường lớn thành phố, thường mời một vài học sĩ nổi tiếng đến giảng học, ban nãy ông chủ tôi bảo tôi thay anh ấy mời anh làm người diễn giảng cho giảng đường lớn thành phố, tổ chức vài buổi tọa đàm về kinh tế học.
Đương nhiên, không phải là những buổi giảng tọa học thuật quá nghiêm túc mà là những buổi giảng tọa mang tính khoa học phổ biến và triển vọng, để thúc đẩy không khí và phong tục học thuật trong tầng lớp cao của Hán Thành chúng ta, không biết ý anh thế nào.”
Lý Phàm cười, không ngờ Ngô Đạo Văn càng chơi lại càng hăng, làm từ mảng ẩm thực giờ đến cả giảng tọa học thuật luôn rồi.
Có điều Ngô Đạo Văn có mối quan hệ xã giao tốt, chỉ cần kinh doanh tốt là có thể hoàn thành tốt hạng mục giảng đường lớn thành phố này.
“Đây là chuyện tốt mà, anh có thể suy nghĩ thêm đó.”
Cố Họa Y thấp giọng nói.
Lý Phàm cười nói: “Làm người diễn giảng phải có văn bằng gì đó chứ, anh chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp, e là không đủ tư cách.”
“Gì mà không đủ tư cách chứ, anh hùng không nhìn xuất thân, hào kiệt không quan trọng tuổi tác, anh Lý, anh thật sự có năng lực, có thể mời anh làm người diễn giảng thì mới là vinh hạnh của chúng tôi đó.”
Quản lý thể hiện hết bản lĩnh tâng bốc, cố gắng khiến cho Lý Phàm nghe vào cảm thấy thoải mái, để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Ngô Đạo Văn giao cho.
Lý Phàm nghe cũng thấy thật sự vui mừng, cười híp mắt gật đầu: “Vậy được, cậu sắp xếp thời gian đi, buổi đầu tiên giảng về những thứ trên phương diện kinh tế học là được, tôi nghĩ đến đâu giảng đến đó, tự do phát huy, cũng không có chủ đề gì cả.”
“Tự do phát huy rất tốt, như vậy thì sẽ có tính phát tán nhất, có thể đem đến cảm hứng cho người khác, giờ tôi sẽ đi sắp xếp, sắp xếp thời gian xong sẽ thông báo cho anh.”
Cung kính nói với Lý Phàm xong, quản lý quay người nói với nhóm nhân viên phục vụ: “Đem những thứ này lên xe của anh Lý.”
Quản lý vẫy tay, nhóm nhân viên liền bưng các hộp bánh đi về phía xe của Lý Phàm.
Lý Phàm và Cố Họa Y nắm tay nhau cùng rời đi, đến xe, Lý Phàm mở cửa xe ra, để nhân viên đặt hộp bánh ra phía sau xe.
Rất nhanh, hàng ghế sau đã bị nhét chồng chất kín mín, ai không biết có khi còn tưởng rằng Lý Phàm đi ra ngoài mua hết về mất.
Lý Phàm và Cố Họa Y lên xe, lái xe rời khỏi Quan Nhân Đường, quản lý cùng các nhân viên mắt tiễn xe Lý Phàm rời đi, cho đến khi không thấy ánh đèn đuôi xe đâu nữa, nụ cười trên mặt mới có thể buông lỏng ra.
Quản lý xua tay, ra hiệu cho nhân viên quay lại làm việc.
Đợi nhóm nhân viên rời đi hết, quản lý lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Đạo Văn.
“Ông chủ, chuyện đó đã làm xong rồi, Lý Phàm đồng ý làm người diễn giảng của giảng đường lớn thành phố rồi, anh xem rồi sắp xếp mọi chuyện đi.”
“Biết rồi, tạm thời hết chuyện của cậu rồi, quản lý tốt nhà hàng là được.”
Ngô Đạo Văn nói xong thì cúp máy, nhìn người mặc đồ đen đang ngồi đối diện mình.
Người mặc đồ đen là sứ giả do Đại Long Vương phái tới, tình hình hiện giờ của Long Môn biến đổi khôn lường, sau chuyện Long Ba đâm Lý Phàm, cuối cùng Đại Long Vương không thể kiềm chế được mà đi nước tiếp theo.
Con cờ bị Đại Long Vương điểm trúng chính là Ngô Đạo Văn.
Sau khi Lý Phàm bị đuổi khỏi Long Môn, Đại Long Vương đã bắt đầu bố trí ván cờ rồi, lúc đó Đại Long Vương chọn ra Ngô Đạo Văn thành thục ở bên mình làm một quân cờ để tiến hành bố trí.
Giờ đây đã đến lúc quân cờ Ngô Đạo Văn phát huy tác dụng rồi.
“Tôn sứ, tôi đã làm theo lời dặn dò của anh rồi.”
Ngô Đạo Văn cung kính nói với người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen khẽ ngơ ra, bình tĩnh nói: “Lời của Đại Long Vương tôi đã thay cậu truyền đạt rõ ràng rồi, về sau cần phải làm như thế nào, chắc hẳn cậu cũng đã vô cùng rõ ràng rồi.”
Ngô Đạo Văn cúi đầu cười khổ, trong lòng có chút rối rắm bất an.
Qua lời nói của sứ giả của Đại Long Vương, biết được Lý Phàm là thiếu chủ của Long Môn, Ngô Đạo Văn còn càng kinh ngạc hơn.
Nhưng sau một hồi kinh ngạc, Ngô Đạo Văn lại cảm thấy rất khó xử, vì bên trái là Lý Phàm, bên phải là Đại Long Vương, bây giờ là lúc Ngô Đạo Văn chọn chiến tuyến.
Rốt cuộc nên lựa chọn bên nào đây?
Đây là một đề khó bày ra trước mặt Ngô Đạo Văn.