CHƯƠNG 302: MỚI THẾ ĐÃ KHÔNG ĐƯỢC RỒI?
“Trương Trung Dương, con mẹ nó, mày nói chuyện với cậu Lý kiểu gì đấy? Cậu Lý cần gì phải giở trò quỷ với thằng nhãi ranh mày?”
Sở Trung Thiên khinh thường nhìn Trương Trung Dương.
Từ vẻ mặt thất thần của Trương Trung Dương lúc này, có thể thấy chắc chắn Kim Hải đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn không phải chuyện nhỏ.
Trương Trung Dương cười gằn, chĩa súng về Sở Trung Thiên: “Con mẹ mày, quỳ xuống cho tao! Kim Hải của ông đây hết nên phải dùng của Hán Thành mày để bù bắp. Tính mạng chúng mày nằm trong tay tao! Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời!”
Mấy tên đàn em phía sau Trương Trung Dương cũng cảm nhận được nguy cơ, họ đều nắm chặt dao trong tay, nhìn mấy người Lý Phàm như hổ rình mồi.
Tây Môn Chí Bằng cảm nhận được bầu không khí thay đổi, hai tay ôm đầu co rụt lại trong góc: “Ông chủ, anh giết họ cũng được, chúng tôi không có quan hệ gì với tên rác rưởi Lý Phàm đâu, ông thả tôi đi thì bao nhiêu tiền cũng dễ thương lượng.”
Advertisement
Trương Trung Dương nhìn Tây Môn Chí Bằng với ánh mắt khinh bỉ, người không có khí phách trong mắt anh ta chỉ như cứt chó mà thôi.
“Mày nói nhảm thêm câu nữa, ông đây giết mày đầu tiên.”
Tây Môn Chí Bằng run rẩy, ngậm miệng không nói nữa.
Trương Trung Dương nhìn Sở Trung Thiên rồi lại nhìn Lý Phàm, cuối cùng nhìn vào Cố Hoạ Y.
“Sở Trung Thiên, ông nói thằng vô dụng này không phải người bình thường đúng không? Vậy ông đây sẽ bắt đầu từ thằng này, à không, ông sẽ bắt đầu từ vợ của nó!”
Ánh mắt Trương Trung Dương trở nên hung ác, nghiêng đầu nhìn Lý Phàm: “Không phải tên phế vật mày muốn bảo vệ vợ à? Hôm nay ông đây cho mày xem ông đây làm gì vợ mày. Người đâu! Bắt người đẹp kia lại đây cho tao!”
Mắt A Mãnh sáng lên, cười hì hì đi về phía Cố Hoạ Y: “Anh Dương đúng là biết chơi, người đẹp này anh chơi đã đừng quên cho chúng em thưởng thức cùng nhé.”
“Yên tâm, ông đây chơi chán sẽ cho chúng mày chơi thoải mái.”
Trương Trung Dương nói xong thì cười biến thái.
Lúc này anh ta đã chịu kích thích rất lớn, anh ta đã dốc toàn lực.
Tây Môn Chí Bằng nhìn A Mãnh đi về phía Cố Hoạ Y, quay đầu nhưng không dám nhìn, sợ ánh mắt mình lại chọc giận những người hung dữ ở đây.
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đã run như cầy sấy, hai người họ muốn ngăn A Mãnh nhưng dây thanh quản lại vì căng thẳng, sợ hãi mà cứng lại, không phát được ra âm thanh.
Cố Hoạ Y nhắm chặt mắt, hai tay ôm chặt Lý Phàm, lúc này Lý Phàm chính là sợi rơm cứu mạng trong lòng Cố Hoạ Y, cô cảm thấy cả thế giới chỉ có anh mới có thể lật ngược tình thế cứu mình tại thời điểm này.
“Người đẹp, ngoan ngoãn đi theo tôi nào, anh Dương của chúng tôi đối xử với các cô gái đẹp dịu dàng lắm, đảm bảo sẽ khiến cô thoải mái, sung sướng.”
A Mãnh nói với vẻ háo sắc.
Lý Phàm lạnh lùng nhìn A Mãnh, lạnh giọng nói: “Cút.”
“Fuck! Thằng ngu si mày dám bảo tao cút, cho rằng dao trong tay ông đây là vật trang trí à? Hôm nay ông sẽ cho mày xem con dao trong tay ông nhanh như thế nào!”
A Mãnh vung con dao trong tay lên, vung một đường đẹp mắt.
Khi A Mãnh cảm thấy mình múa dao thật đẹp thì Lý Phàm đã giơ chân lên đá vào xương hông hắn.
“A!”
A Mãnh kêu gào thảm thiết bay ra xa, nặng nề ngã vào người Trương Trung Dương phía sau.
Trương Trung Dương bị va vào ngã lộn xuống khỏi xe lăn, khi lăn xuống đất, vì căng thẳng nên tay anh ta muốn nắm lấy thứ gì đó, do đó ngón trỏ cong lại, bóp cò.
Đoàng!
Sau tiếng súng là một tiếng kêu thảm thiết.
Tây Môn Chí Bằng ôm chặt đùi bị bắn trúng của mình, gào lên như heo bị chọc tiết, than thở mình số khổ, đã trốn vào góc tường rồi sao vẫn trúng đạn?
Lý Phàm nheo mắt, ôm Cố Hoạ Y ra ngoài, một chân giẫm lên khẩu súng trong tay Trương Trung Dương, chân còn lại giẫm lên cổ anh ta.
Khi Trương Trung Dương bị Lý Phàm khống chế, đám thuộc hạ mới hoàn hồn, lần lượt vung dao về phía anh.
“Mày mau bỏ chân ra, đừng động đến ông chủ bọn tao!”
“Mày muốn chết đúng không mà dám động vào ông chủ của tao? Nếu mày dám làm gì ông chủ tao, chúng tao sẽ giết những người này!”
Đám thuộc hạ Trương Trung Dương đều có chút sợ hãi, tuy ngoài miệng phách lối gào thét nhưng trong lòng đã chùn bước.
Địa bàn bên Kim Hải đã mất, bây giờ ông chủ lại bị đạp dưới chân, nhìn thế nào cũng thấy khí thế đã bị dẹp hết.
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai thấy tư thế anh hùng của Lý Phàm lúc này, hai mắt như sắp rơi ra ngoài, hai người còn phát ra tiếng kêu ngạc nhiên, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Cố Hoạ Y thở phào nhẹ nhõm, sau khi sự căng thẳng qua đi, cô phát hiện mình đang được Lý Phàm bế kiểu công chúa.
Vừa nay anh bế cô xông lên thế này ư?
Ôi xấu hổ chết mất!
Cảm xác xấu hổ lập tức dồn lên đầu Cố Hoạ Y, cô đỏ mặt khẽ vùng vẫy, nói nhỏ vào tai Lý Phàm: “Mau thả em xuống.”
Lý Phàm mỉm cười nhìn Cố Hoạ Y, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Trương Trung Dương hung ác nhìn chằm chằm Lý Phàm, tay trái giữ chặt cổ chân Lý Phàm, muốn kéo chân anh ra khỏi cổ mình, nhưng anh ta đã dùng hết sức toàn thân rồi cũng không nhúc nhích được một chút.
“Thả, thả tao ra, không, không ổn rồi.”
Mặt Trương Trung Dương lúc tím lúc đỏ, đã có triệu chứng của việc thiếu oxy.
Bàn chân đang giẫm lên tay phải Trương Trung Dương của Lý Phàm từ từ tăng sức, anh mỉm cười nhìn anh ta, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Mới thế đã không được rồi à? Vừa nãy tỏ vẻ lắm cơ mà?”
Tiếng xương gãy vang lên, xương tay phải của Trương Trung Dương bị Lý Phàm giẫm gãy.
“A!”
Trương Trung Dương kêu thảm thiết đau đớn, trong lòng cực kỳ hối hận.
Mấy đứa em của Trương Trung Dương nhìn nụ cười của Lý Phàm, cảm giác sợ hãi tăng vọt, cảm thấy Lý Phàm là người tàn nhẫn trong truyền thuyết, nói lời nhẹ nhàng nhưng làm chuyện lại cực kỳ tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn ông chủ mình nhiều.
Sở Trung Thiên đến bên Lý Phàm, khom người như một người quản gia già của Lý Phàm, ông ta nói: “Cậu Lý, tôi gọi người đến xử lý họ cho.”
“Không cần đâu, sẽ có người xử lý họ.”
Lý Phàm vừa dứt lời, một đội tuần tra xông vào, mấy tên đàn em của Trương Trung Dương ở bên ngoài chống lại nhưng không thành, tất cả đều đã bị bắt.
Đội tuần tra nhanh chóng ập vào phòng bao, khống chế Trương Trung Dương và đám đàn em của anh ta.
Lòng Trương Trung Dương cực kỳ sợ hãi, hoảng sợ nhìn Lý Phàm hét lên: “Xin tha mạng, anh Lý, cầu xin anh tha mạng cho tôi, tôi có một bí mật, tôi có một bí mật lớn muốn nói với anh!”
Đội trưởng đội tuần tra lặng lẽ nhìn Lý Phàm, Lý Phàm ra hiệu bằng ánh mắt, đội trưởng lập tức hiểu ý, làm theo ý bên kia ra lệnh.
“Đưa hết đi, dám quấy rối anh Tây Môn, doanh nhân quốc tế giàu có, các người không muốn sống nữa phải không?”
Đội trưởng đội tuần tra nghiêm giọng quát.
Ngay lập tức, nhóm Tây Môn Chí Bằng, Cố Thiệu Huy, Vương Cẩn Mai đều sững sờ, nhìn đội trưởng đội tuần tra bằng ánh mắt nghi ngờ.