Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 301:



CHƯƠNG 301: CÓ PHẢI LÀ DO ANH GIỞ TRÒ KHÔNG?

“Ngài Thiên cái rắm, bây giờ nó chỉ là tù nhân của đại ca chúng ta thôi, sau này chúng ta phải gọi anh Dương là ngài Dương rồi.”

“Đúng, ngài Dương của chúng ta thống nhất Kim Hải và Hán Thành, không lâu nữa là có thể tiến vào tỉnh rồi, đến lúc đó chúng ta có thể dựa hơi ngài Dương mà bay cao rồi.”

“Phế vật già, mấy chục năm phong quang của ông cũng đủ rồi, mau chóng cút đi quỳ xuống lấy lòng ngài Dương của chúng tôi đi, nói không chừng ngài Dương của chúng tôi vui lên, còn giữ lại một mạng chó cho ông.”

Đám người kia cười chế giễu Sở Trung Thiên một phen, áp tải Sở Trung Thiên vào trong, cuối cùng đẩy Sở Trung Thiên vào phòng bao.

Trương Trung Dương thấy Sở Trung Thiên bị áp giải vào, đắc ý cười nói: “Hahaha, anh già, anh có ngờ đến sẽ có ngày hôm nay không, anh nói xem có phải anh già quá hóa hồ đồ không, tên phế vật này bảo anh đến một mình mà anh đến một mình thật à.”

“Hừ! Cậu hiểu cái rắm!”

Sở Trung Thiên không cho Trương Trung Dương chút mặt mũi nào, quay lại cúi người với Lý Phàm nói: “Cậu Lý, tôi đến rồi đây.”

Advertisement

“Ông làm tốt lắm.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

Gương mặt Sở Trung Thiên hiện lên nụ cười, vì câu nói này của Lý Phàm, mà ông ta thật sự rất vui mừng.

“Mẹ nó! Ở trước mặt ông đây còn giả vờ, mấy người có biết là sắp phải chết rồi không! Sở Trung Thiên, ông điên rồi à, coi tên phế vật này như ba mình đấy à!”

Trương Trung Dương chợt có chút lo lắng bất an kì lạ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh này của Sở Trung Thiên và Lý Phàm khiến Trương Trung Dương có chút nghĩ không thông.

Lúc này Sở Trung Thiên đã thật sự bình tĩnh lại rồi, vì sự bình tĩnh của Lý Phàm, khiến Sở Trung Thiên biết sẽ không có chuyện gì cả.

Nếu một Trương Trung Dương nhỏ bé có thể khiến thiếu chủ của Long Môn bị thương, vậy Long Môn cũng không trở thành hào môn hàng đầu của thế giới được.

Sở Trung Thiên hiểu rõ điều này, không chỉ không có chút lo lắng nào mà còn cảm thấy vui mừng vì sự lựa chọn sáng suốt nhất của mình.

“Nếu tôi có thể có một người ba như vậy, tôi nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh lại.”

Dáng vẻ của Sở Trung Thiên hoàn toàn là đang tâng bốc Lý Phàm.

Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai vì bị sợ hãi liên tục, tinh thần đã tê dại rồi, nhưng nghe thấy lời Sở Trung Thiên nói, sắc mặt tê dại của hai người lập tức trở thành kinh ngạc.

Sở Trung Thiên là nhân vật có danh tiếng lẫy lừng của Hán Thành, lại có thể nói ra những lời nịnh bợ như vậy, có thể nói là không biết xấu hổ luôn rồi.

Nhưng tại sao lại vậy?

Chẳng lẽ thật sự là vì ông ta hiểu lầm quan hệ giữa Lý Phàm và Tiền Phúc sao?

Nghĩ đến thân phận và địa vị của Tiền Phúc, Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai cảm thấy hoảng loạn, đều nói người giữ cổng nhà tể tướng cũng là quan thất phẩm, Lý Phàm có thể chơi đùa với cháu trai của Tiền Phúc, dường như cũng đã là một chuyện rất ghê gớm rồi, chỉ cần làm tốt, chắc chắn sẽ được Tiền Phúc giúp đỡ.

Trong lúc hoảng hốt, Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đã có chút hiểu thái độ của Sở Trung Thiên rồi, sau khi hiểu rõ, hai người đều cảm thấy Lý Phàm đúng là một kẻ ngốc, bỏ một mối quan hệ tốt như vậy không cần, còn xem nó như không khí, đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa!

Sau khi Tây Môn Chí Bằng bình tĩnh lại, trong lúc quan sát nghe ngóng thì phát hiện được có điều khác lạ, dường như chuyện này không giống những gì anh ta nghĩ, chỉ dựa vào sự bình tĩnh của Lý Phàm cũng khiến Tây Môn Chí Bằng cảm thấy mọi chuyện liệu có phải phải là một màn kịch do Lý Phàm sắp xếp hay không.

Đúng, đây nhất định là một màn kịch!

Mọi thứ đều do Lý Phàm sắp xếp, lát nữa Lý Phàm sẽ tàn sát bốn phương, trở thành một màn kịch anh hùng cái thế!

Đây là đang biểu diễn cho anh ta và Cố Họa Y xem, lát nữa nhất định anh ta sẽ vạch mặt Lý Phàm trước mặt mọi người!

Lý Phàm không biết nội tâm của ba mẹ vợ và Tây Môn Chí Bằng đã muốn bùng nổ, chỉ bình tĩnh nhìn màn biểu diễn của Trương Trung Dương.

“Tên phế vật này làm ba của ông thì ông có thể cười mà tỉnh mộng? Con mẹ nó rốt cuộc nó có thân phận gì!”

Trương Trung Dương hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.

“Cậu không biết mà còn dám ra tay, tôi thật sự bội phục dũng khí của cậu, xem ra lời khuyên tôi dành cho cậu trước đó cậu đều không nghe lọt, cậu tự tìm chết, tôi muốn cản cũng cản không nổi.”

Sở Trung Thiên lắc đầu thở dài, dường như đã chắc như đinh đóng cột chuyện Trương Trung Dương sẽ chết rồi.

Trương Trung Dương đột nhiên giơ cây súng trong tay lên, nhắm vào Sở Trung Thiên: “Nói! Nó là ai!”

“Nói ra cậu cũng không hiểu đâu.”

Sở Trung Thiên khinh thường nhìn Trương Trung Dương.

Trương Trung Dương nhắm mắt kiềm nén cơn giận trong lòng lại, cười dữ tợn: “Bây giờ ông có nói hay không cũng không sao nữa rồi, đợi tôi tiếp nhận địa bàn của ông, thì không thiếu thời gian để chơi với ông.”

“A Mãnh, thông báo cho anh em ở nhà, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, tối nay tập kích Hán Thành.”

Trương Trung Dương dặn dò đàn em.

“Rõ.”

A Mãnh nói xong thì lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, sau khi liên tục gọi mấy cuộc cũng không có ai nghe máy, đầu A Mãnh bắt đầu chảy đầy mồ hôi.

“Anh Dương, gọi, gọi không được, em gọi cho cả mấy anh em rồi, điện thoại của họ không ai nhận máy cả.”

A Mãnh căng thẳng nói.

“Sao lại vậy?”

Trương Trung Dương nhướng mắt lên, rồi lấy điện thoại của mình ra.

Mở máy ra đang định gọi điện, thì chuông điện thoại Trương Trung Dương reo lên.

Nhìn màn hình hiện số điện thoại của Phùng Tử Tài, bàn tay cầm điện thoại của Trương Trung Dương khẽ run lên.

Do dự ba giây, Trương Trung Dương cắn răng ấn nút nghe máy.

“Alo, phía bên Kim Hải như thế nào rồi?”

“Anh Dương, bên Kim Hải xảy ra chuyện rồi, nửa tiếng trước, có cơ quan đột nhiên bắt đàn em của anh, cả Kim Hải đều bị rà soát một lượt, đàn em trung thành của anh về cơ bản đều đã sa lưới rồi, những anh em khác cung đã chạy trốn hết, mẹ nó em cũng đang chạy đây.

Trương Trung Dương lập tức nhíu chặt mày lại, sợ nhất là nhà mình cháy lửa, nhưng sợ cái gì thì cái đó xảy ra.

“Sao lại như vậy! Mẹ nó ai gây ra chuyện này, không nên như vậy mới phải chứ!”

Trương Trung Dương tức giận hét lên.

“Em nghe ngóng qua, nói là một người vô cùng bí ẩn đã sắp xếp như vậy, anh Dương có phải đã đắc tội với nhân vật lớn nào rồi hay không, mẹ nó ra tay cũng ác quá rồi đó, một mẻ bắt gọn luôn!”

Phùng Tử Tài đang nói chuyện đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy một trạm kiểm soát cách đó không xa, lập tức cảm thấy sợ hãi.

“Anh Dương, mẹ nó em không nói với anh nữa, em thấy trạm kiểm soát rồi, cửa này e là em không qua được rồi, nếu anh may mắn thoát nạn, nhất định phải nhớ công lao của em!”

Đầu óc Trương Trung Dương nhanh chóng xoay chuyển, xem xem rốt cuộc là ai đã gây ra họa này cho đàn em của mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Trương Trung Dương cũng không nghĩ ra là ai.

Nhưng phàm là người Trương Trung Dương dám đắc tội, vậy chắc chắn người đó không có bối cảnh lớn như anh ta, chỉ cần là những người có bối cảnh gần bằng với Trương Trung Dương, anh ta đã không chủ động dây vào rồi.

Đã cẩn thận đến mức độ như vậy rồi, sao vẫn còn xảy ra vấn đề cơ chứ?

Lúc đang đau đầu, ánh mắt Trương Trung Dương đột nhiên lướt qua Lý Phàm.

Thấy Lý Phàm thản nhiên nở nụ cười, đầu Trương Trung Dương đột nhiên vang lên một tiếng nổ oanh trời.

Không phải là do tên phế vật Lý Phàm này làm đấy chứ!

Ban nãy thái độ của Sở Trung Thiên cung kính với cậu ta như vậy, gần như sắp quỳ xuống liếm chân cậu ta luôn rồi.

Hơn nữa Sở Trung Thiên từng nói bối cảnh của Lý Phàm sâu không thể lường!

Trương Trung Dương ngơ ra nhìn Lý Phàm, giọng nói khàn khàn: “Có phải do mày giở trò không!”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv