CHƯƠNG 189: KỲ CHẾT CỦA CẢ NHÀ
Taxi dừng ở cửa nhà thi đấu Bác Kích, Hà Bân đỡ cậu Tô xuống xe, hai người nhanh chóng đi tới cửa hông nhà thi đấu.
“Nhanh chút, hi vọng còn kịp, tôi muốn thấy tên khốn Lý Phàm đó chết trước mặt tôi!”
“Đừng kích động, anh chạy chậm chút”
Hà Bân có chút căng thẳng nói.
Thân thể cậu Tô vẫn còn hơi đau, nhưng nghĩ tới Lý Phàm sắp trở thành một cỗ thi thể, liền khiến hắn ta cảm thấy máu huyết toàn thân đang rừng rực, như châm ngòi tiểu vũ trụ.
Người giữ cửa thấy cậu Tô tới, lập tức mở cửa, dẫn họ vào trong”
“Tình hình thế nào, tên họ Lý chết chưa, tao vội tới chính là để xem hắn chết thế nào”
Advertisement
Cậu Tô mắng mỏ.
“Vân còn đang đánh, tình hình có chút…có chút quái dị”
Tên dẫn đường không biết nên miêu tả thế nào, chỉ có thể dùng từ quái dị.
“Quái dị? Có con mẹ gì quái dị, Lý Phàm là tên nghèo kiết xác, chỉ cần một đầu ngón tay của chú út tôi đã có thể bóp chết hắn”
“Cậu Tô, cậu tự mình đi xem đi, đi thẳng là tới rồi”
Hà Bân đỡ cậu Tô đi qua hành lang, ra cửa, trực tiếp đi tới phía sau Tô Văn Bân.
Cậu Tô liếc nhìn cảnh tượng, thấy thi thể của Vương Đại Lực và Richard trên mặt đất, không nhịn được nôn khan hai tiếng.
“chú út, đây là thế nào, sao tên khốn đó còn chưa chết Cậu Tô đè ép cảm giác ghê tởm trong lòng, có chút tức giận chất vấn.
Mã Gia và Hoàng Gia đều đang buồn bực hút thuốc, thầm nghĩ nhìn dáng vẻ này, cậu Tô hẳn từng có thù với Lý Phàm trên đài.
Tô Văn Bân bóp trán, vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Con ngồi xuống xem đi, Long, Hổ, đi phế tứ chỉ thằng oắt trên đài, hôm nay tôi phải xử hắn”
A Long, A Hổ phía sau ông ta nhìn nhau, hai người cũng đi tới lôi đài.
“Hahaha, thằng oắt họ Lý, mày hôm nay xong đời rồi, Long và Hổ là cao thủ võ đạo, thân thủ lợi hại như cao thủ trong phim điện ảnh, tên nghèo kiết xác như mày lo run rẩy đi, lát nữa tao phải cho mày biết cái gì gọi là sợ hãi!”
“Cậu Tô, hai người này có lai lịch thế nào”
Hà Bân thấp giọng hỏi.
“Hừ hừ, họ là đệ tử của Trần Gia Sơn, chỉ là vì tính cách ngang ngược giết chóc, nên bị đuổi đi, hôm họ rời đi đã đại khai sát giới, đánh trọng thương cả thái cực tông sư Trần Gia Sơn”
“Hai năm nay những chuyện khó xử lý của chú út tôi đa số đều để anh em họ đi làm, động tác ra tay vô cùng phiêu dật, còn đặc sắc hơn cả động tác trong phim, lát nữa cậu nhìn kỹ đi, hơn nữa công phu hợp. kích của hai người họ càng thêm lợi hại”
Nghe cậu Tô giới thiệu, trong lòng Hà Bân bỗng. xuất hiện hình tượng cao thủ tuyệt đại, càng thêm kính sợ nhà họ Tô.
Long, Hổ chậm rãi đi lên lôi đài, một trái một phải đứng hai bên Lý Phàm.
“Dám đơn độc khiêu chiến hai anh em chúng tao, mày xem như là người đầu tiên có lá gan này, lát nữa sẽ cho mày cảm nhận một chút sự lợi hại của kỹ pháp hợp kích của chúng tao, xem như để mày chết cũng nhắm mắt”
Long mặt mày trắng nõn lạnh lùng nói.
Đối với dạng đối thủ như Lý Phàm, hai người họ cũng không dám khinh thường, dù sao thì vừa rồi anh đã thể hiện thực lực của bản thân rồi.
“Làu bàu như bà cô già vậy, mau ra tay đi”
Lý Phàm không kiên nhãn thúc giục, còn đang nóng lòng về mau đi mua đồ ăn khuya cho Cố Họa Y.
“Chịu chết đi!”
Hổ tức giận hét lên, khom người xông tới, hai tay vươn ra, lướt tới phần hông của anh.
Long cũng cùng lúc hoạt động, nhảy bật người lên, chân phải nhắm đá vào đầu anh.
“Hay!”
Cậu Tô hưng phấn hét lên, sau đó hai tay vỗ mạnh, như đang xem tiết mục văn nghệ.
Hoàng Gia và Mã Gia cũng dừng hút thuốc, chăm chú nhìn trận giao thủ giữa ba người họ.
Hai người lúc này đều mong Lý Phàm có thể thắng, cũng không thể để mình tổn binh thất tướng, cuối cùng lại bị Tô Văn Bân ngư ông đắc lợi, mọi người cùng nhau tới, nếu tổn thất đương nhiên cũng phải cùng nhau tổn thất mới được.
Nhưng hai người chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, căn bản không dám nói ra miệng.
Tô Văn Bân có chút nôn nóng, cảm giác bất an trong lòng mơ hồ đang lan rộng.
Lý Phàm nhanh chóng vươn hai tay ra, tay nhanh như điện bắt lấy một chân đá tới của Long.
Sức lực mạnh mẽ bóp chặt cổ chân hắn, Long cả kinh, lúc muốn phản kháng thì đã muộn rồi.
Răng rắc, cổ chân Long bị Lý Phàm bóp nát, sau đó anh vung cơ thể hắn như vung rìu, vung hắn về phía Hổ.
Khóe mắt Hổ thoáng chốc như muốn nứt toác, con ngươi như muốn trừng nhảy ra ngoài: “Anh!”
“Nấp mau!”
Long nhịn đau hét lên.
“Mày mẹ nó thả anh tao ra!”
Hổ nổi giận nhanh chóng nhào tới, muốn xông tới trước mặt Lý Phàm, cướp lại Long trong tay anh.
Rầm!
Hông Long tông vào trên người Hổ đang xông tới, tiếng răng rắc vang lên, nửa người trên Long bẻ cong một trăm tám mươi độ về phía sau một cách quỷ.
dị, ót chạm vào gót chân.
Thấy thân thể Long cong độ cong quỷ dị, tất cả mọi người đều cả kinh đứng dậy.
Lý Phàm vứt Long xuống đất, Hổ ngã trên mặt đất, nhìn tư thế quỷ dị của Long, nước mắt lập tức mơ hồ hai mắt.
“Anh, anh!”
Hổ bò tới cạnh Long, nhìn anh mình đã tắt thở, hai tay đút vào tóc mình, kéo mạnh, kéo đứt tóc mình.
Đau đớn kích thích nội tâm báo thù của hắn, mắt hắn đỏ bừng đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh.
“A! Tao phải giết mày, giết mày!”
Hổ hét lên, không có bất kỳ chiêu thức và bước đi nào, chỉ là bản năng công kích.
Lý Phàm khinh thường lắc đầu, đưa ra một đấm nhìn thật nhẹ nhàng, đánh lên má hẳn.
Hổ nghiêng đầu nằm dài trên mặt đất, thân thể giật giật hai cái, từ từ không còn động tĩnh nữa.
“Đánh xong, các người còn ai muốn lên không?”
Lý Phàm cười nói.
Mã Gia và Hoàng Gia trong lòng lạnh lẽo, thấy cái chết của Long và Hổ, trong lòng hai người không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, ít nhất là bây giờ không có.
Tô Văn Bân há miệng rồi lại khép lại, muốn nói mấy câu mạnh miệng, nhưng lại nói không ra lời, giây phút này, hắn ta có chút sợ hãi.
Long và Hổ lợi hại bao nhiêu, hẳn ta là người rõ ràng nhất, Lý Phàm có thể một mình đánh chết họ, điều này khiến hắn ta vô cùng cố ky anh.
Cậu Tô nổi giận đùng đùng vỗ vào sofa, cực kỳ bất mãn với kết quả trước mắt.
Hắn ta nhịn đau chạy tới đây xem Lý Phàm chết thế nào, kết quả lại thấy anh đại sát tứ phương, điều này khiến hắn cảm thấy không cách nào chịu nổi.
“Mồ tổ nó, mày bớt phách lối ở đây đi, mối thù hôm nay tao đều ghi lại, đợi lúc tao tới nữa, thì chính là kỳ chết của cả nhà mày!”