CHƯƠNG 188: THỜI GIAN GẤP GÁP
Sắc mặt của Tô Văn Bân có chút âm trầm, sức chiến đấu của Lý Phàm đã vượt ra khỏi dự liệu của Tô Văn Bân, vốn chỉ cho rằng Lý Phàm chỉ là tuyển thủ bình thường, nào có ngờ được Lý Phàm lại có thực lực tiêu chuẩn cấp boss.
Cậu trai trắng nốn đứng sau lưng Tô Văn Bân, khóe miệng của cậu trai nở một nụ cười âm lãnh.
“Ông chủ, tốc độ và thực lực của người này cũng không tệ, nhưng mà cũng không phải là đối thủ của tôi”
“Đừng nóng vội, trước tiên cứ xem một chút đi, để người của ông Hoàng đi dò xét xem sao”
Tô Văn Bân nhíu mày nói Giờ phút này Tô Văn Bân có chút hối hận, hối hận vì lúc này đã khinh địch sửa lại quy tắc.
Advertisement
Có điều hối hận rồi cũng vô ích thôi, dựa theo suy đoán của Tô Văn Bân, chỉ cần người của Hoàng gia có thể kéo Lý Phàm, hao tổn phần lớn sức lực của Lý Phàm, vậy thì thủ hạ của mình đã có thể xử lý Lý Phàm được rồi. Hoàng gia cười nhìn Mã gia giận dữ trợn mắt: “Ông Mã à, ông đừng tức giận, Đại Lực chết như vậy cũng rất có ý nghĩa, ông nên an táng cho thật tốt đi rồi cho người báo thù cho Đại Lực”
“Gần đây tôi vừa mới mời được Richard, là tuyển thủ đã từng học Muaya Thái, đã liên tiếp thắng ba mươi trận trong cuộc thi đấu Muaya Thái thế giới ngầm ở nước ngoài”
Một người đàn ông vạm vỡ với làn da màu đồng, mặc áo cộc cởi trần bước ra từ sau lưng của Hoàng gia.
Richard đã học tập Muaya Thái với một vị vua Muaya Thái, mười sáu tuổi đã bắt đầu thi đấu Muaya Thái ngầm.
Bây giờ đã trôi qua mười năm rồi, Richard đã trở thành một vương giả trong những trận đấu quyền ngầm, đánh chết vô số đối thủ trên võ đài.
Richard với đôi mắt âm tàn giống như là rắn độc, nhếch mỗi lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Hoàng gia, tôi sẽ đánh gãy mỗi một tấc xương. cốt trên người của anh ta”
“Haha, được, đánh cho thật tốt, trút giận cho Mã gia” Hoàng gia tùy tiện nói.
Trong cách nhìn của Hoàng gia, có mười Vương Đại Lực cũng không đánh lại một Richard, tính toán như thế này xem chừng là có thêm ba hay là năm Lý Phàm cũng khó khăn đánh ngang tay với Richard.
Richard không cần chạy để lấy đà, chỉ dựa vào sức lực toàn thân mà bộc phát bay vọt ra, liền nhảy lên trên võ đài cách khoảng mười mét.
Mà nơi Richard nhảy lên lại có một lỗ bị hõm xuống, cùng với nền gạch bị rạn nứt.
Thực lực kinh khủng như thế, từ một phương diện nào đó cũng đã bộc lộ ra sức chiến đấu kinh khủng của Richard.
Richard lên võ đài, đưa ngón tay giữa ra ngoắc ngoắc với Lý Phàm: “Thằng nhóc kia, đến đây, nếu như có thể tiếp nổi mười chiêu của tao thì coi như Richard †ao thua”
Richard vừa mới đầu quân cho Hoàng gia, trong lòng sốt ruột muốn được lập công, muốn dùng tính mạng của Lý Phàm để viết lên chiến công đầu tiên của mình.
“Đừng có nói nhảm nữa, tao còn phải nhanh chóng trở về mua thức ăn khuya cho vợ”
Lý Phàm không kiên nhẫn lên tiếng nói.
“Mẹ kiếp, muốn chết à!” Các bạn cố gắng tìm trang nguồn như trên hình đọc nhé!”
Lần đó Richard đã sử dụng hồng hoang chỉ lực.
mới có thể trở về từ cõi chết, không chết trên võ đài.
Vậy lần này thì sao?
Trong lòng của Richard đột nhiên lại cảm thấy có chút kinh khủng.
Những cú đấm tấn công ban đầu rốt cuộc.
không thể sử dụng được nữa, Richard thu hồi nắm.
đấm theo bản năng, chuẩn bị dùng hai tay để bảo vệ mặt.
Đầu óc của Richard rất nhanh nhạy, nhưng mà hai tay căn bản không thể làm được, còn chưa đợi hai tay tiếp nhận mệnh lệnh rút trở về thì Lý Phàm đã duỗi ngón giữa ra xuyên qua hai tay của Richard đâm thẳng vào mi tâm của Richard.
“Hít!”
Hoàng gia hít vào một ngụm khí lạnh, lông mày nhíu lại thành một cục với nhau, khuôn mặt trở nên vô cùng cứng ngắc.
Lông mày của Tô Văn Bân bắt đầu nhíu chặt lại với nhau, ngón tay phải không ngừng gõ gõ lên tay ghế sofa, đó là động tác quen thuộc khi mà Tô Văn Bân cảm thấy căng thẳng.
Mã gia lắc đầu, cảm thấy chắc là Vương Đại Lực đã có người bầu bạn, ngày hôm nay không phải chỉ có một mình mình mất mặt, dường như là có người làm bạn chung vẫn rất tốt.
Tâm trạng của Sở Trung Thiên bình tĩnh, một tia lo lắng cuối cùng cũng không còn nữa, cảm thấy Lý Phàm giống như là thần binh, tuyệt đối có thể đại sát tứ phương.
Ngón giữa của Lý Phàm chỉ vào mi tâm của Richard, cảnh tượng ngón tay giữa của Lý Phàm xuyên vào trong xương cốt, trực tiếp xuyên vào trong đầu của mình giống như trong tưởng tượng của Richard lại không hề xảy ra.
Ngón giữa chỉ nhẹ nhàng chạm lên trên mi tâm, không đau không ngứa, không có bất cứ cảm giác khác thường nào.
Giờ phút này thời gian như đang dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn ngón giữa của Lý Phàm, nhìn mi tâm của Richard, dường như là đang đợi một giây sau máu me văng tung tóe.
Lý Phàm mỉm cười chậm rãi thu hồi ngón giữa lại.
Richard lùi lại hai bước, tay phải sờ vào mi tâm của mình, phát hiện ra mi tâm mình không có chuyện gì, Richard đắc ý cười lên ha hả.
“Hahaha, lực phòng ngự của tôi rất là mạnh, cho dù có một viên đạn của súng lục 9 mm cũng không thể xuyên qua cơ bắp săn chắc của tôi, tiếp theo đây chính là ngày chết của cậu”
“Tôi chỉ là không muốn để cho máu tươi dính vào quần áo mà thôi”
Lý Phàm thản nhiên nói.
“Chó chết! Sức phòng ngự của tôi không phải là thứ mà cậu có thể phá vỡ được, cậu ngoan ngoãn chờ chết đi”
Richard cười gắn di chuyển bước chân, nhưng mà vừa mới phóng ra nửa bước, Richard đã cảm thấy đầu óc của mình giống như là bị cái búa đập một cái, sau đó tai mắt mũi miệng của Richard bắt đầu chảy ra máu tươi ào ào.
Phốc phố!
c Richard nhanh chóng mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, sau đó thân thể run lên mấy lần rồi lại ngã thẳng tắp trên võ đài.
Lý Phàm mỉm cười quay người lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Văn Bân kinh ngạc đến nỗi không thể ngậm miệng lại được.
“Mày chính là người nhà họ Tô đó à? Kêu hai thủ hạ của mày lên luôn đi, thời gian của tao rất gấp, phải mua thức ăn khuya cho vợ”