Người đàn ông trung niên mặc vest đột nhiên nở nụ cười khinh khỉnh.
"Cậu chính là người đã đánh con gái tôi?" Người đàn ông trung niên ngạo nghễ ngẩng đầu, khinh bỉ nói.
Ông ta tự thấy mình cao hơn người khác một bậc, ông ta nghĩ Lý Phàm là người không có gốc gác, vì vậy rất coi thường anh.
Advertisement
"Nếu cậu đã dám đánh con gái tôi, tôi sẽ khiến cậu trả giá đắt." Người đàn ông trung niên mặc đồ vest cười lạnh lùng: "Cậu nói xem món nợ này nên tính thế nào?"
"Tại con gái ông tự tìm, cô ta đáng bị đánh." Lý Phàm khẽ nói.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên mặc đồ vest thoáng chốc trở nên âm trầm. Đối phương chẳng những không xin lỗi con gái ông ta, ngược lại còn nói tại con gái ông ta đáng bị đánh. Đúng là quá ngây thơ. Ông ta cũng không biết tại sao đối phương to gan như vậy, lại dám nói chuyện kiểu đó với ông ta.
Người đàn ông trung niên mặc đồ vest thề nhất định sẽ xử đẹp Lý Phàm. Bằng không đối phương sẽ chẳng xem ông ta ra gì. Ông ta lạnh lùng nói: "Tôi là giám đốc của trung tâm thương mại này. Tôi bảo cậu cút thì cậu phải cút ngay, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn đánh đến khi nào cậu cút đi mới thôi."
Lúc này cậu ấm kia biết cơ hội khoe mẽ đã tới. Gã ta vội vàng nói với người đàn ông trung niên mặc đồ vest: "Bác à, bác đừng giận, để cháu dạy cho anh ta một bài học."
"Được." Người đàn ông trung niên mặc đồ vest gật đầu.
Gã trai nhà giàu kia hét lên với đám người mình gọi tới: "Chỉ cần các người tẩn cho anh ta một trận nhớ đời, tôi sẽ thưởng cho các người một khoản tiền kếch xù."
Những người này nghe vậy trong lòng sướng rơn. Cơ hội tốt tới rồi, bọn họ phải nắm bắt cho bằng được.
Thấy được vóc dáng kia của Lý Phàm, bọn họ lập tức cười chế giễu, ai cũng nghĩ lần này thắng chắc rồi.
Chỉ đối phó với một người bình thường mà có thể nhận được một món tiền kếch xù, quả là cơ hội kiếm tiền có một không hai.
Khi Lý Phàm thấy đám người kia đến gần anh cũng bày ra dáng vẻ nghênh chiến.
"Dừng tay."
Lúc này một tiếng quát lạnh lẽo vang lên.
Đám côn đồ đang muốn ra tay nghe được giọng quát này giật cả mình. Bởi bọn họ biết chủ nhân của giọng quát này.
Bọn họ đồng loạt quay đầu lại, sau khi thấy anh Bưu ai cũng vội vàng cung kính nói: "Anh Bưu, sao anh lại đến đây?"
Anh Bưu không để ý bọn họ mà là đi thẳng tới trước mặt Lý Phàm nói: "Anh Lý, anh không sao chứ? Tôi đến chậm rồi."
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, đây là tình huống gì? Sao anh Bưu lại khách sáo với Lý Phàm như vậy? Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy mà.
Đám người kia đều gãi đầu khó hiểu, ai cũng hít sâu một hơi, hoang moang cực độ.
Chẳng có mấy người được anh Bưu của bọn họ gọi là “Anh”. Thế mà anh Bưu lại gọi một người bình thường là “anh”, chứng tỏ Lý Phàm này là nhân vật đáng gờm cỡ nào.
Bọn họ có linh cảm Lý Phàm nhất định không phải người bình thường hơn nữa lai lịch cũng không đơn giản.
Ai cũng thấy bất an, cũng may bọn họ vẫn chưa ra tay, nếu không xong phim rồi.
"Không sao." Lý Phàm lắc đầu nói.
Cậu ấm kia thuỗn mặt, thầm nghĩ tiêu rồi. Sao anh Bưu lại tới đây, hơn nữa lại còn quen biết Lý Phàm nữa chứ.
Gã ta ngây ra một lúc cũng không biết tại sao. Gã ta hít sâu một hơi. Kết quả này hoàn nằm ngoài suy đoán của gã ta.
Lúc này anh Bưu mới quay đầu lại, nhìn những người kia, tức giận nói: "Các người to gan thật, lại dám ra tay với anh Lý. Anh Lý đây chính là bạn của ngài Thiên đấy!"
"Anh Bưu, bọn em biết sai rồi. Nếu biết cậu ta là anh Lý chắc chắn chúng em sẽ không ra tay." Đám người kia sợ xanh mặt. Bọn họ nào ngờ người bình thường như Lý Phàm lại là bạn của ngài Thiên.
Bọn họ sợ hãi, hít thở thật sâu.
Anh Bưu hừ lạnh: "Các người còn muốn đánh nhau với anh Lý? Nói thật cho các người biết, dù các người có xông lên một lượt cũng không phải là đối thủ của anh Lý."