"Được rồi, tôi không so đo nữa." Lý Phàm xua tay nói.
Cậu hai và cậu ba cảm kích liếc nhìn Lý Phàm.
Ông cụ nhà họ Vương không kìm được mở miệng nói: "Cậu Lý, khi nào gặp ngài Thiên, cậu hãy nói tốt giúp tôi vài câu nhé."
Advertisement
Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy câu nói này khá quen thuộc, không phải là lời thoại thường xuyên xuất hiện trong phim cổ trang chứ, kiểu như một tên thái giám nói với một nhân vật lớn vậy.
Lý Phàm không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra ở thời đại này.
Anh cũng không vì vậy mà so đo, nếu đã như vậy, anh cũng không dông dài với đối phương nữa.
"Ừm." Lý Phàm khẽ gật đầu.
Thấy thái độ đó của anh, ông cụ nhà họ Vương cảm thấy vô cùng kích động, hiện tại, ông ta cảm thấy vui vẻ đến mức gần như muốn nhảy dựng lên.
Xử lý xong chuyện này, Lý Phàm mới từ biệt ông cụ nhà họ Vương.
Lúc này, cậu cả nhà họ Vương tự mình tiễn Lý Phàm rời đi.
Lý Phàm khá có cảm tình với cậu cả nhà họ Vương, ít nhất trong ba cậu chủ nhà họ Vương thì chỉ có mình anh ta không nhúng tay vào chuyện này, điều đó khiến anh rất hài lòng.
Anh vẫn khá cảm kích anh ta.
Cậu cả nhà họ Vương cười nói: "Cậu Lý, tôi đã biết cậu không phải người bình thường, may mà tôi không đi làm phiền cậu."
Lý Phàm mỉm cười, cũng không nói gì.
Cậu cả nhà họ Vương mặt vẻ chần chừ, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống không nói ra.
Lý Phàm đã nhìn ra điều đó, nên nói: "Anh có lời gì thì cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp anh thì tôi sẽ cố hết sức giúp."
Nghe vậy, ánh mắt cậu cả nhà họ Vương lập tức sáng lên, anh ta muốn chính là câu nói này của Lý Phàm, anh ta không còn cảm thấy lo lắng nữa, một mạch nói ra hết suy nghĩ của mình.
"Cậu Lý, dù tôi là cậu cả nhà họ Vương, nhưng ông nội tôi không hề ưu ái tôi, hơn nữa còn thường chỉ trỏ tôi, nhưng lại rất quan tâm em Hai và em Ba của tôi, tuy nhiên hiện tại, ông nội tôi chẳng quan tâm chuyện này, tôi chỉ lo lắng, ngộ nhỡ em Hai và em Ba giành được quyền quản lý, vậy thì tôi sẽ gặp phiền phức lớn." Cậu cả nhà họ Vương thở dài nói.
Anh ta luôn giấu chuyện này ở trong lòng, không dám nói với bất kỳ ai, nhưng anh ta lại nói hết với Lý Phàm, anh ta biết Lý Phàm là ai, nếu anh ta nói với Lý Phàm thì lại là một chuyện tốt.
Nghe vậy, Lý Phàm cũng cảm thấy sững sờ, anh rất bất ngờ về điều này, anh không ngờ cậu cả nhà họ Vương lại nói ra lời như vậy.
Nhưng anh có thể khẳng định, chắc chắn vì tin tưởng mình nên đối phương mới nói hết với mình như vậy.
Lý Phàm nghĩ đến mình còn thiếu đối phương một nhân tình, không bằng nhân cơ hội này trả cho đối phương, cũng không tệ, nghĩ vậy, anh quyết định chủ trì công đạo cho đối phương.
"Yên tâm đi, tôi sẽ ủng hộ anh chuyện này, tôi biết nên làm như thế nào rồi." Lý Phàm mỉm cười nói.
Nghe Lý Phàm nói vậy, cậu cả nhà họ Vương vừa cảm động lại cảm kích, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lý Phàm đã đồng ý thì tất nhiên sẽ không làm cho đối phương thất vọng.
"Nhưng anh đừng ôm hi vọng quá lớn, dù sao đây là việc riêng nhà các anh." Lý Phàm thản nhiên nói.
Cậu cả nhà họ Vương xua tay nói: "Không sao, dù có thất bại, ít nhất tôi cũng có thể làm bạn với cậu Lý."
Thái độ thản nhiên của đối phương khiến Lý Phàm rất tán thưởng, thật ra anh cũng không hiểu tại sao ông cụ nhà họ Vương lại bất mãn với cháu trai trưởng của mình như vậy.
Lúc này, cậu hai và cậu ba nhà họ Vương bắt đầu khua môi múa mép.
"Ông nội, ông tuyệt đối đừng nhường vị trí lại cho anh Cả, nếu ông thật để cho anh ấy thì hai đứa chúng cháu sẽ xong đời mất."
"Đúng vậy, ông nội, với tính cách của anh Cả, anh ấy chắc chắn không bỏ qua cho chúng cháu."
Nghe vậy, ông cụ nhà họ Vương cũng không khỏi suy nghĩ, nhất thời ông ta không biết nên lựa chọn như thế nào là tốt, dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng mà ông ta đã đồng ý lại đột nhiên đổi giọng thì cũng không tốt lắm.
"Các cháu không cần nói chuyện này nữa, ý của ông đã quyết rồi." Ông cụ nhà họ Vương tức giận nói.