Nhưng ông ta biết suy nghĩ của đối phương, nếu đối phương cần chiếc chìa khóa đó thì ông ta sẽ thỏa mãn đối phương.
"Cậu Lý, cậu yên tâm đi, nếu cậu cần chiếc chìa khóa đó thì dù có phải dùng cách gì tôi cũng sẽ giúp cậu." Ông cụ nhà họ Vương lập tức tự mình đi tìm chiếc chìa khóa đó.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy chiếc chìa khóa mà ông ta mang ra, sắc mặt Lý Phàm liền trở nên khó coi, anh còn tưởng ông ta sẽ lấy ra một chiếc chìa khoá rất xuất sắc, nào ngờ lại là chiếc chìa khóa cũ nát như thế.
Advertisement
Khoa trương nhất chính là, chìa khóa này không hề nguyên vẹn mà đã bị vỡ rồi.
Nếu đối chiếu với chiếc chìa khóa nguyên vẹn thì có lẽ chiếc chìa khóa này chỉ được một phần ba.
Lý Phàm cảm thấy mờ mịt, kết quả này không giống như anh tưởng tượng lắm, anh cảm thấy rất thất vọng, cảm giác chờ mong gần như mất hết.
"Ông sẽ không cầm đồ giả đến lừa tôi chứ?" Lý Phàm không khỏi cau mày nói.
Ông cụ nhà họ Vương vội xua tay nói: "Cậu Lý, cậu nói vậy là có ý gì chứ, tôi có mười lá gan, cũng không dám trêu cậu."
Lý Phàm lập tức nhìn về phía Trương Đức Võ, chắc ông ta biết hình thù của chìa khoá Long Môn, nói không chừng ông ta có thể phân biệt được.
Khi nhìn thấy chiếc chìa khóa Long Môn đó, Trương Đức Võ cũng có vẻ lưỡng lự.
"Tôi cũng không nhận ra." Trương Đức Võ bất đắc dĩ cười một tiếng.
Nếu ông ta có thể phân biệt được thì lần trước chắc chắn sẽ không hao tâm tổn trí đi trộm một chiếc chìa khóa giả.
Lý Phàm nhíu chặt mày, dù sao anh vẫn phải nhận lấy, ngộ nhỡ có ngày có thể dùng tới thì sao, ít nhất có còn hơn không.
"Sao chìa khoá lại biến thành như thế này?" Lý Phàm hiếu kì hỏi.
Anh không tin chìa khoá Long Môn lại sứt sẹo như thế, anh tin chắc trong đó có vấn đề.
Ông cụ nhà họ Vương lập tức thành thật trả lời: "Cậu Lý, tôi không hề lừa cậu. Đây đúng là chìa khoá Long Môn, còn về tại sao nó lại biến thành như thế này, tôi cũng không rõ lắm."
Lý Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không có cách nào với ông cụ nhà họ Vương, anh còn tưởng đối phương sẽ nói thật, nào ngờ lại toàn nói dối.
Vì vậy anh cảm thấy rất thất vọng, mất kiên nhẫn lắc đầu với ông cụ nhà họ Vương.
Tất nhiên ông cụ nhà họ Vương cảm nhận được giọng điệu của Lý Phàm, ông ta day day cái trán, cũng không biết nên làm gì mới đúng.
Nếu biết đây là chìa khóa Long Môn, có lẽ ông cụ nhà họ Vương sẽ chấn kinh, nhưng lúc này, ông ta chỉ có thể nghĩ làm sao để Lý Phàm không nổi giận.
Lý Phàm cũng chẳng muốn dọa đối phương nữa, dù sao chìa khoá Long Môn đúng là không liên quan gì đến ông ta, nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng không phải cách hay.
Do đó, anh không so đo với ông cụ nhà họ Vương nữa.
Thấy Lý Phàm không so đo với mình nữa, ông cụ nhà họ Vương mới cảm thấy yên tâm.
Mà lúc này, ông cụ nhà họ Vương chợt nhìn về phía cháu trai thứ Hai và thứ Ba của mình, quát lớn: "Hai đứa các cháu, còn không mau xin lỗi cậu Lý đi."
Trong ba đứa cháu của ông ta, chỉ có cháu trai cả là ánh mắt tinh tường, không gây chuyện, còn hai đứa cháu trai này lại trêu chọc tới Lý Phàm.
Khóe miệng cậu hai và cậu ba nhà họ Vương đều có chút co quắp, trong lòng có dự cảm không tốt. Bọn họ có thể nhận ra ông nội đang tức giận, nên bọn họ đều như đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu không dám lên tiếng.
Thấy hai người kia trầm mặc không nói, ông cụ nhà họ Vương lập tức trừng mắt, tức giận nói: "Ông bảo hai cháu mau xin lỗi cậu Lý, các cháu còn đứng ngây đó làm gì?"
Lúc này, cậu hai và cậu ba nhà họ Vương mới lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn Lý Phàm như chuột nhìn thấy mèo, lau mồ hôi lạnh, ra sức xin lỗi Lý Phàm.
Lý Phàm không hề so đo chuyện này, dù sao chuyện này không liên quan đến hai người đó lắm.