Thanh niên nghe xong vô cùng kinh ngạc trước kết quả này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin đó là sự thật.
Anh ta sững sờ tại chỗ, lúc này trong lòng anh ta rất ngưỡng mộ Lý Phàm, anh ta không ngờ đối phương lại có cô vợ xinh đẹp như hoa như vậy.
Nam thanh niên không cam lòng, anh ta cố ý khoe đồng hồ và chìa khóa ô tô hạng sang của mình, muốn chứng minh thân thế của bản thân.
Advertisement
“Máy bay vẫn chưa cất cánh, tôi sẽ từ từ giảng giải cho anh. Để tôi nói cho anh biết, ba tôi làm việc ở sân bay, tôi rất thân thiết với người ở sân bay, tốt nhất là anh nên tránh ra, nếu không tôi sẽ khiến anh xuống máy bay ngay bây giờ.” Thanh niên ỷ vào bối cảnh có ba là người làm ở sân bay, đột nhiên trở nên cực kỳ kiêu ngạo nói.
Khi mọi người nhìn thấy bộ dạng phách lối của thanh niên này, trong lòng đều rất bất mãn, họ vô cùng bực bội đối với việc này, họ không ngờ nam thanh niên lại có thể nói những lời như vậy.
Kết quả này khiến họ rất kinh ngạc, nếu không phải tận mắt chứng kiến, họ còn không dám tin đó là thật.
Trong lòng họ ít nhiều có phần bất mãn với tên thanh niên, nhưng vẫn không ít người dùng ánh mắt sôi nổi nhìn Lý Phàm.
Họ nhận định rằng chắc Lý Phàm phải xui xẻo lắm mới dây vào nhân vật như vậy, và có thể không có kết cục tốt.
Sau khi Lý Phàm nghe đến đây thì bật cười, anh nghi ngờ não của đối phương bị chấn động nên mới nói ra những lời như vậy.
Sắc mặt Lý Phàm trầm xuống, ánh mắt anh dán trên mặt thanh niên.
Thanh niên thấy Lý Phàm không nói gì, tưởng là đối phương đã kinh sợ. Anh ta thấy đối phương lại dám nhìn thẳng mình, lập tức cười chế nhạo: “Ô hô, anh còn dám trừng mắt nhìn tôi, anh tới đây, anh hù dọa ai đó, anh cho là anh ghê gớm lắm à.”
Thanh niên lập tức bật cười, anh ta nghĩ rằng đối phương nhất định không có gan ra tay với mình, nếu đối phương dám ra tay thì sẽ chết chắc.
“Tuy anh ngứa đòn nhưng tôi sẽ không vô cớ đánh người. Tôi khuyên anh đừng nên gây sự vô cớ.” Lý Phàm thờ ơ nói, anh không muốn gây sự, nhưng cũng không sợ phiền phức.
Nếu đối phương cứ dây dưa không dứt với anh, anh sẽ khiến đối phương phải hối hận.
Thanh niên trở nên kiêu ngạo, không biết lấy đâu ra tự tin mà chế giễu: “Haha, mày chỉ là một thằng nhà quê có gì mà hống hách. Mày không tin phải không? Tao thấy mày là không thấy quan tài không đổ lệ.”
Ngay lúc này, anh ta gọi một nữ tiếp hàng không viên đến.
Lập tức, một nữ tiếp viên hàng không sắc xảo, cao một mét bảy đi tới. Cô ta khẽ mỉm cười nói: “Xin chào, tôi có thể giúp gì được anh?”
“Đuổi người này xuống máy bay cho tôi, ba tôi là Giám đốc của sân bay.” Thanh niên chỉ vào Lý Phàm mà vênh váo lên mặt.
Đổi lại là ngày thường, khi xảy ra mâu thuẫn giữa các hành khách, chắc chắn tiếp viên hàng không sẽ nói: “Thật xin lỗi, máy bay sắp cất cánh, để tránh xảy ra sự cố trên chuyến bay, xin hãy hòa giải như mọi khi.”
Nhưng bây giờ, khi nữ tiếp viên nghe ba của thanh niên là Giám đốc của sân bay, cô ta rất kinh ngạc.
Từ trên mặt của cô ta có thể nhìn ra được sự kính sợ và nịnh nọt đối với thanh niên. Dù sao ba của đối phương là Giám đốc của sân bay, Giám đốc sân bay có thân phận gì chứ, đây là một công việc đóng vai trò nhất định ở nhiều nơi.
Nữ tiếp viên dĩ nhiên vô cùng hiểu rõ. Cô ta liếc nhìn Lý Phàm, quan sát khắp người Lý Phàm từ trên xuống dưới. Khi nhìn thấy bộ quần áo Lý Phàm đang mặc, cô ta biết là thân phận của Lý Phàm rất tầm thường.
Thanh niên có chút không kiên nhẫn, nói: “Mau đuổi cổ tên này ra ngoài, tôi không có nhiều kiên nhẫn.”
Nữ tiếp viên nghe xong liền biết thanh niên không phải đang nói đùa, một khi xử lý tốt nói không chừng còn có cơ hội thăng chức, cô ta đương nhiên hiểu rõ tính nghiêm trọng trong chuyện này.
Nữ tiếp viên suy nghĩ vài giây, nghĩ là tất nhiên phải nắm chắc quan hệ. Sau đó, nữ tiếp viên nhanh chóng đưa ra quyết định, và cô ta hoàn toàn không đứng về phía Lý Phàm.
“Vâng ạ, tôi sẽ mau sớm xử lý.” Nữ tiếp viên gật đầu, sau đó nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: “Anh đã nghe thấy vị này nói gì rồi chứ, mời anh xuống cho.”
Lý Phàm nghe xong cũng bật cười, nữ tiếp viên này đúng thật là biết đùa, cho dù muốn đuổi anh xuống thì ít nhất cũng phải có lý do chứ.
Lý Phàm cười nói: “Xin hỏi, cớ gì?”
Nữ tiếp viên nghe vậy, sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Bởi vì anh quấy rối hành khách khác, để tránh đường bay, anh buộc phải xuống máy bay.”